Vụ án 9 - Chương 6

        Cảnh viên vừa nhìn thấy Đỗ Thành bước tới, vui vẻ cười:

          - Chào buổi sáng đội trưởng.

        Hôm nay Đỗ Thành cố tình đến sớm hơn mọi ngày một chút, ai bảo hôm qua anh nghe tin có người bảo con mèo kia lại thức nguyên đêm vẽ chân dung nghi phạm chứ. Quả nhiên, lúc anh vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng không mấy xa lạ trước mắt, Thẩm Dực có lẽ đã xong việc, gối lên tay ngủ thiếp đi. Trên màn hình lớn là mười một phần lông mày của mười một gương mặt trong video, không ngừng cử động, nhìn quá có chút đau mắt, vậy mà cậu có thể nhìn cái cả đêm? Đỗ Thành tự đặt ra câu hỏi lại khẽ đi đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn con mèo trắng đang say giấc. Thẩm Dực bình thường có gương mặt rất ưa nhìn, khí chất tổng thể cũng khá hài hoà, dễ mến, chỉ là thỉnh thoảng có hơi cứng đầu, khó bảo. Nhưng lúc ngủ, cậu lại an tĩnh đến lạ thường, cả khuôn mặt đều toát lên vài phần thanh tú lại có vài phần đáng yêu. Đỗ Thành hơi ghé sát vào gương mặt xinh đẹp kia, tham lam ngắm nghía lâu thêm một chút, rồi nở nụ cười. Sau đó, anh liền cởi áo, khoác lên người cậu.

         - Đội trưởng Thành.

         Đỗ Thành vừa nghe thấy tiếng động lập tức quay người, nhíu mày, đặt ngón tay lên miệng ra hiệu với Lý Hàm đang hớt hải chạy vào, nhưng Thẩm Dực bên cạnh dường như đã bị đánh thức khẽ cựa mình, mơ màng tỉnh dậy. Đỗ Thành ném cho cô một cái nhìn chán ghét rồi khôi phục trạng thái, đứng bên cạnh cậu.

         - Hai người vẽ cả đêm à?

          - Dạ. Thầy Thẩm vẽ cả buổi tối mới xong, nói là không xong sẽ không tan làm.

          Lý Hàm thành thực đáp lại còn tiện tay pha nốt ly cà phê. Đỗ Thành bây giờ mới nhìn rõ bức chân dung dưới mặt bàn, có chút ngạc nhiên.

         - Đây chính là người trốn đằng sau mấy video này à?

           Thẩm Dực ngồi thẳng dậy, cánh tay bị đè cả đêm bắt đầu tê rần, cậu ngước lên nhìn anh gật đầu, còn ngáp một cái. Nhìn Thẩm Dực ở một bên không ngừng xoa bóp cánh tay còn có hai quầng thâm dưới mắt Đỗ Thành trong lòng không khỏi xót xa. Lý Hàm thấy bọn họ đều im lặng bèn nói thêm.

         - Thầy Thẩm nói gương mặt này là gương mặt gốc của mười một gương mặt kia. Anh ấy đã thông qua những biến đổi biểu cảm rất nhỏ trong số video kia để suy đoán ra vị trí cơ bản của ngũ quan và đường nét khuôn mặt của nghi phạm - Nói đến đây, cô lại quay sang tươi cười với cậu - Phải không thầy Thẩm?

        Đỗ Thành nghe đến đây thì ba phần bội phục bảy phần tự hào, lông mày nhướng lên khen ngợi:

        - Ngay cả kỹ thuật cũng không khôi phục được, mà cậu chỉ dựa vào mắt thường lại có thể vẽ ra chính xác gương mặt của hắn sao?

      Nghe anh nói vậy, âm tình Thẩm Dực cũng vui vẻ một chút, cố gắng mở to mắt nhìn anh.

       - Kỹ thuật tiên tiến đến bao nhiêu cũng không thay thế được sự cảm nhận chân thực sự vật hay bản chất của não bộ con người. Tôi tin vào mắt và đôi tay của mình.

      Đỗ Thành thông qua ánh mắt cậu, khẽ gật đầu, anh có thể không tin bất kì họa sĩ nào khác nhưng riêng cậu, anh hoàn toàn không có lí do gì để nghi ngờ. Nghĩ rồi,  Đỗ Thành nhanh chóng mang theo bức hoạ lao ra ngoài. Thẩm Dực lấy lại tỉnh táo, với lấy ly cà phê bên cạnh, bấy giờ cậu mới phát hiện áo khoác của Đỗ Thành đã ở trên người mình từ lúc nào. Thẩm Dực vui vẻ mỉm cười, mặc lại áo của mình ra ngoài. Bức chân dung cậu vẽ được dán lên tấm bảng thủy tinh trong suốt, Tưởng Phong đứng nhìn một hồi lâu, lúng túng gãi đầu.

      - Khuôn mặt này, nói thế nào nhỉ?

      - Tướng mạo phổ thông quá, không có gì đặc biệt - Lý Hàm đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm bức họa tiện thể tiếp lời.

      - Đúng, đúng, đúng. Không có đặc điểm gì nổi bật.

       Tưởng Phong lập tức gật đầu lia lịa. Phía sau cậu, Đỗ Thành đột nhiên lên tiếng phản bác lại:

       - Tướng mạo bình thường vốn là một đặc điểm. Tướng mạo bình thường chứng tỏ các nét trên khuôn mặt anh ta phân bổ rất đều, là một căn cứ để tham khảo vô cùng quan trọng cho việc vẽ chân dung.

       Toàn bộ cảnh viên nghe xong câu này không một ai dám lên tiếng, Đỗ Thành nói ra câu này gương mặt còn vô cùng hãnh diện. Thẩm Dực ban đầu có chút ngạc nhiên sau đó mới chậm rãi cúi đầu, khẽ mỉm cười nói.

      - Đúng vậy. Khuôn mặt này đã kết hợp mười một khuôn mặt đó một cách hoàn hảo. Phần khó nhất của việc mô phỏng một bức chân dung không phải là khuôn mặt giống hệt với nghi phạm, mà phải vẽ ra khí chất và những đặc điểm quan trọng tương tự.

       Đỗ Thành nhìn bức họa suy nghĩ một chút rồi phân công mọi người bắt đầu hành động:

       - Mọi người đem theo bức tranh này đi hỏi những người xung quanh của người bị hại. Tưởng Phong, cậu dẫn một đội điều tra những người quen cũ của Hứa Ý Đa. Hai cậu đến những trung tâm thương mại và ngân hàng mà thầy Hứa lui tới. Hai người theo tôi đến bệnh viện của bà cụ xem có ai từng gặp người có khí chất và đặc trung giống như bức tranh này không.

         Vừa dứt lời, cuộc họp cũng kết thúc, mọi người nhanh chóng tỏa ra thực hiện nhiệm vụ của mình. Đỗ Thành đi đến bệnh viện, nơi vợ của giáo sư Hứa từng điều trị. Vị bác sĩ vừa nhìn thấy anh liền chạy đến bắt tay. tiện thể đưa cho anh một tấm danh thiếp.

         - Xin chào cảnh sát Đỗ, trên này có địa chỉ. Đừng khách khí, có gì cứ liên lạc với tôi.

      Đỗ Thành gật đầu bắt tay với vị bác sĩ, trên tấm danh thiếp ghi thông tin của trung tâm điều trị phục hồi Mộng An. Phía bên kia, Tưởng Phong cùng một vài cảnh viên khác tìm đến những ngôi nhà xung quanh nơi ở Hứa Ý Đa. Cậu leo lên một phòng chung cư, Tưởng Phong từ bên ngoài nhìn vào trong rồi gõ cửa.

       - Xin chào, chúng cháu thuộc đội cảnh sát hình sự phân cục Bắc Giang.

       Ông lão đeo kính bước ra mở cửa rồi mời hai người bọn họ vào nhà. Tưởng Phong đưa ảnh chụp trong điện thoại cho ông lão rồi hỏi.

        - Trong ấn tượng của bác, đã từng gặp ai rất giống người này không?

         Ông lão mặc dù đã đeo kính nhưng có vẽ thị lực hơi kém, mất một lúc lâu ông mới nói:

        - Trông có vẻ quen đấy, nhưng tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

        Ông lão thản nhiên nhấp một ngụm trà nóng, Tưởng phong ở bên cạnh lại như ngồi trên đống than, không ngừng hối thúc:

       - Bác cô gắng nhớ lại giúp cháu, chỉ giống một chút thôi cũng được.

       Ông lão lại bình thản nhấp một ngụm trà, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Một giây sau, ông đột nhiên reo lên, ánh mắt sáng rực, chén trà trên tay cũng đặt xuống bàn.

       - Tôi nhớ ra rồi. Lần trước ở nhà ông Hứa, người hộ lý mà họ thuê trông khá giống người này.

        Tưởng Phong nghe được câu này mặt giãn ra vài phần, cảnh viên bên cạnh cũng hào hứng hơn hẳn.

       - Tốt quá rồi, cảm ơn bác. Làm phiền bác rồi. 

      Tưởng Phong vui vẻ, lấy lại điện thoại, vẫy người bên cạnh rời đi. Ông lão ngồi trên  như còn đang suy nghĩ gì đó, bọn họ vừa đứng dậy đã bị ông gọi ngược lại:

     - Cậu cảnh sát. Người mà các cậu tìm là nam phải không?

     Hai người bọn họ cũng lập tức quay đầu, ngơ ngác nhìn ông. 

     - Phải ạ.

      Ông lão nhìn bọn họ với ánh mắt nghi hoặc:

       - Nhưng người hộ lý nhà ông Hứa thuê là một người phụ nữ.

      Tưởng Phong hoảng thật rồi, một câu này đánh thẳng vào tam quan của họ, hai người quay đầu nhìn nhau rồi lại ngờ nghệch nhìn ông lão, mong mình vừa nghe nhầm. Sau khi tập hợp lại thông tin, Tưởng Phong theo chân Đội trưởng đến khu điều trị phục hồi Mộng An tìm thông tin về người hộ lý nhà ông Hứa. Trong phòng, nhân viên một bên tìm kiếm thông tin, một bên, Tưởng Phong  dựa trên ghế, chăm chú lướt điện thoại. 

       - Anh cảnh sát, tra ra rồi. 

      Đỗ Thành vừa nghe xong lập tức chống tay đứng dậy, nhanh chân chạy đến bên cạnh nhân viên quản lý.  

      - Đây là hộ lý của nhà Hứa Ý Đa.

       Trên màn hình máy tính hiện ra hồ sơ lý lịch của một người phụ nữ, nhìn qua ảnh chân dung, khí chất cũng tương đối giống với bức họa Thẩm Dực vẽ, chỉ là trong ảnh trang điểm có chút đậm. Đỗ Thành nhìn màn hình, cau mày:

        - Trương Tiểu Tuyết.

        Người quản lí tiếp tục cuộn xuống phía dưới, Đỗ Thành lập tức bảo cô dừng lại, Tưởng Phong cũng nhanh chóng ghé sát màn hình. Trong danh sách những người Trương Tiểu Tuyết từng chăm sóc có cái tên Lý Hương Lan. Tưởng Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã lục trong túi, cậu lấy ra một quyển sổ, trong đó ghi lại toàn bộ những nạn nhân đã bị hại, gạch đi tên Lý Hương Lan. Đỗ Thành tiếp tục lướt xuống phía dưới, rồi dừng lại trước cái tên Trương Kiến Quốc, Tưởng Phong lại nhanh chóng gạch dưới cái tên này trong sổ. Sau đó lần lượt đều là những cái tên quen thuộc, Mai Siêu Anh, Châu Quảng Nam. Tưởng Phong nhìn mấy cái tên bị đánh dấu liền phát hiện họ có một điểm chung:

      - Đội trưởng, những người già này đều là nạn nhân trong vụ lừa đảo này. Không thể trùng hợp như vậy chứ. 

      Dứt lời, cậu cầm cuốn sổ đưa cho Đỗ Thành, hết nhìn quyển sổ, anh lại nhìn danh sách trên máy tính, sau đó mới khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng có thể tìm được một điểm sáng rồi:

        - Đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp. Cô ta chính là kẻ tình nghi số một.

       Vừa xác nhận kẻ tình nghi, Đỗ Thành lập tức cho người đưa Trương Tiểu Tuyết về cảnh cục lấy lời khai sau đó tức tốc quay trở về. Tiểu Mã đứng trước cửa vừa nhìn thấy anh liền chạy đến.

      - Đội trưởng Thành.

     Đỗ Thành vừa đi theo Tiểu Mã vừa tiện thể hỏi.

     - Người đâu. 

     - Đang trong phòng thẩm vấn, lão Diêm đã vào trước rồi.

     Rất nhanh Đỗ Thành đã mở cửa bước vào, an vị trên ghế rồi gật đầu ra hiệu. Lão Diêm bấy giờ mới đem giấy bút đặt trên bàn, bắt đầu công việc. Cùng lúc đó ở phía sau tấm kính một chiều, Thẩm Dực cũng đang ngồi đối diện với họ, nghiêm túc lắng nghe.

      - Tên tuổi.

      - Trương Tiểu Tuyết, 28 tuổi. 

      - Nghề nghiệp?

     - Hộ lí ở trung tâm trị liệu phục hồi Mộng An.

     - Cô có quan hệ gì với Hứa Ý Đa? - Lão Diêm dần dẫn dắt vào vấn đề chính.

     - Trước đây vào thứ năm hàng tuần, tôi đều đến nhà thầy Hứa để dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc bà Văn. Tôi đã kí hợp đồng ba tháng với ông ấy. Tuần trước nữa, thầy Hứa đã trả cho tôi khoản tiền cuối cùng, còn nói sau này tôi không cần đến nữa. 

      - Vậy cô đến xin làm thuê ở nhà Hứa Ý Đa bằng cách nào?

      - Chắc là ông ấy tìm đến trung tâm để thuê hộ lí. Công ty chúng tôi giao việc ngẫu nhiên. Lúc đó tôi trống lịch thứ năm, nên được phân công đi. 

      Đối mặt với những câu hỏi cũng như câu trả lời thành thực của Trương Tiểu Tuyết, Đỗ Thành rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, không nghe ra cô ấy lại là người đứng sau vụ lừa đảo công phu như vậy. Thấy hai người phía trước im lặng, Trương Tiểu Tuyết mới dám lên tiếng:

      - Thầy Hứa đã xảy ra chuyện gì sao?

      Đỗ Thành khoanh tay, nghi hoặc nhìn cô đáp.

      - Hứa Ý Đa đã tự sát vào thứ hai tuần trước.

       Vừa nghe được tin này, Trương Tiểu Tuyết không khỏi giật mình, sửng sốt:

       - Cái gì?

        Mà những phản ứng này, Thẩm Dực ở bên trong đều đã nắm bắt được rồi. Đỗ Thành xem ra cũng nhận thấy điều tương tự, tiếp tục thẩm tra:

        - Trong khoảng thời gian gần đây, cô có thấy ông ấy có hành vi gì bất thường không?

        Trương Tiểu Tuyết không hề do dự khẳng định :

        - Không có, hoàn toàn không có. Tôi nhớ lúc tôi đến đó, còn thấy ông ấy và bà Văn đang bàn bạc với nhau xem có nên đi thăm con trai không. Hình như con trai họ đang ở nước ngoài. Thật sự không hề có biểu hiện nào giống như đang có ý định tự sát.  

        Trong lời nói của Trương Tiểu Tuyết rõ ràng lộ ra băn khoăn cùng nghi hoặc, có chút gì đó không nỡ. Lão Diêm ở bên cạnh cũng nhanh chóng ghi lịa toàn bộ lời khai của cô làm tư liệu. Đỗ Thành từ đầu đến cuối  vẫn không hề thả lỏng, liên tục gặng hỏi, khơi gợi trí nhớ của cô:

      - Cô còn nhớ có chi tiết gì bất thường không? Một sự thay đổi rất nhỏ cũng được.

     Trương Tiểu Tuyết có chút bất lực lắc đầu, nhưng vẫn rất từ tốn :

     - Một tuần tôi phải đến làm ở bốn nhà khác nhau, thực sự không nhớ nổi. Nhưng công ty tôi có một quy định, sau khi hoàn thành công việc ở mỗi nhà, chúng tôi đều phỉ ghi chép lại theo quy định sau đó nộp lên công ty. 

        Đỗ Thành nghe xong lập tức nói chen vào.

       - Có thể cho chúng tôi xem phần ghi chép của cô không?

       - Được - Trương Tiểu Tuyết khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ - Nhưng quyển ghi chép đó đang để ở nhà tôi. 

       Đỗ Thành nhanh chóng đứng dậy, Tưởng Phong ở bên ngoài còn đang đứng dựa vào tường bấm điện thoại. Đỗ Thành còn định ra ngoài gọi người lại thấy Tưởng Phong rảnh rỗi chân tay ở đây, không chần chừ ném việc sang cho cậu. 

        - Trương Tiểu Tuyết nói cô ấy để sổ ghi chép ở nhà. Cậu mau đi lấy về đây em thử có manh mối gì không. 

       - Được ạ. 

       Tưởng Phong vừa quay lưng đi đã lập tức bị giật lại. 

       - Để tôi đi cho. 

       Thẩm Dực không biết từ khi nào từ phòng quan sát lao ra ngoài, còn xung phong đi lấy manh mối. Không chỉ Tưởng Phong mà Đỗ Thành là đội trưởng cũng quay sang ngơ ngác nhìn cậu:

        - Để Tưởng Phong đi được rồi.

        - Vẫn là để tôi đi - Thẩm dực không đợi anh nói xong đã chen vào, dường như cậu cũng cảm thấy bản thân mình có hơi vô lí, bèn bổ sung một câu - Tôi sợ sẽ bỏ sót điều gì đó. 

       Đỗ Thành đắn đo vài giây, thực ra không phải anh không muốn cho cậu đi, chỉ là nhìn trạng thái mệt mỏi của cậu anh không nỡ để cậu ra ngoài, để Tưởng Phong đi cũng là muốn con mèo ở nhà nghỉ ngơi một chút, ai ngờ cậu ấy lại quyết tâm đến vậy, anh biết rõ lúc này có cản cũng cản không lại, cuối cùng vẫn cam tâm xuôi theo ý cậu:

       - Cũng được, vậy cậu với Lý Hàm đi đi. 

       Thẩm Dực lập tức cất bước nhanh chóng rời đi. Tưởng Phong há hốc mồm, lời nói chưa ra đã bị nghẹn ở họng, uất ức quay sang nhìn đội trưởng đáng quý của mình. 

       - Ơ kì, không phải chứ, thế  em đi sẽ có sai sót à?

         Đỗ Thành nhìn bộ dạng giãy nảy của cậu bây giờ cũng chỉ có thể thở dài, xua tay cho qua:

        - Thôi được rồi, cậu đừng so đo với cậu ấy nữa. Cậu xem mắt của Thẩm Dực thành ra bộ dạng gì rồi. 

        Nói rồi anh cũng quay lưng trở lại phòng thẩm vấn bỏ lại  Tiểu Phong đáng thương ú ớ, bất lực ở ngoài hành lang. Vốn dĩ còn định nhân cơ hội kéo Lý Hàm cùng đi, giờ thì hay rồi, chẳng những không được đi, Lý Hàm cũng bị trưng dụng rồi. Cái này gọi là thất sủng đây sao. 

[Khúc này tui xin phép được khóc thay Tiểu Phong nhà ta]

Bình luận