Vụ án 7 - Chương 1

    Đội cảnh sát hình sự sau khi nhận được thông báo nhanh chóng kéo đến phong tỏa hiện trường. Bên pháp y đã bắt đầu khám nghiệm tử thi tại chỗ, Đỗ Thành bước đến bên cạnh Hà Dung Nguyệt hỏi thăm tình hình. Cô lật qua người thi thể, nói.

    - Tổng cộng ba nhát dao, trong đó có một nhát đâm vào tim, sốc do mất máu nhiều dẫn đến tử vong tại chỗ.

     Thẩm Dực từ đầu vẫn luôn thăm dò hiện trường, cậu đặc biệt chú ý đến bức ảnh nhỏ của người phun nữ tự chụp ở góc dưới bức tranh. Đỗ Thành nhìn xung quanh một lượt, hỏi:

    - Người báo án đâu ?

    - Ở trong nhà bếp - Hà Dung Nguyệt thuận tiện đáp.

     Anh theo hướng chỉ của cô tiến đến trước cửa bếp, bên trong một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn co vào một góc.

     - Cô là chủ nhà ?

    Thấy cô gái không trả lời, Đỗ Thành lại hỏi.

     - Cô có quan hệ gì với người chết ?

     - Anh ta là chồng tôi, tên là Triệu Minh Triết. Là tôi... đã giết anh ta - Người con gái nét mặt bơ phờ, tóc tai rối mù đưa ánh mắt vô hồn nhìn anh.

----Cục cảnh sát----

    Trong phòng, Lý Hàm đã chuẩn bị sẵn giấy bút cùng máy ghi âm bắt đầu thẩm vấn.

    - Họ tên.

    - Trần Thu Văn.

    - Tuổi.

    - 32 tuổi.

    Đỗ Thành cầm tấm chứng minh nhân dân trên tay, nhíu mày.

    - Tên thật của cô là Châu Vân Ý, Trần Thu Văn là tên mới?

     Người phụ nữ gật đầu.

    - Tại sao cô lại giết Triệu Minh Triết? 

    - Bởi vì tôi không muốn chết.

    Câu trả lời này khiến Đỗ Thành nhíu mày kinh ngạc, Lý Hàm vừanghe thấy cũng dừng bút. Trần Thu Văn vén tay áo lộ ra vô số vết thương lớn nhỏ. Mới có cũ có chồng chéo lên nhau.

      - Đây đều là do bị anh ta đánh - Cô gái lại kéo áo trở lại, trầm tĩnh nói - Một tuần sau khi kết hôn là tôi đã bị đánh. Ban đầu chỉ là những cái tát, sau đó thì thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Sau này cánh tay và xương sườn tôi đều từng bị đánh gãy. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng mà anh ta nói nếu tôi dám ly hôn thì anh ta sẽ giết tôi. Tôi tin là anh ta chắc chắn sẽ làm được như vậy. Sau đó anh ta lôi tôi quay về, đánh tôi . Mỗi lần như thế, tôi cảm giác như mình vừa bước một chân vào cửa tử vậy. Có một lần, tôi vùng lên đánh trả hắn sau đó chạy đến cảng Bắc Giang. Sau đó, ở đây đến bây giờ. Đổi tên mới là Trần Thu Văn.

    Đỗ Thành nét mặt ngưng trọng lắng nghe câu chuyện, Trần Thu Văn gạt đi giọt nước mắt sắp chayd xuống gò má, tiếp tục.

    - Tôi vứt điện thoại cũ đi cũng không dám liên lạc với bất kỳ ai. Tôi cứ tưởng ở thành phố mới này, dùng cái tên mới này thì có thể có cuộc sống mới.

     Lý Hàm cùng Đỗ Thành đều im lặng, nhất thời cảm thấy thương thay cho số phận cô gái.

    - Nhưng mà bốn năm, rồi cuối cùng anh ta vẫn đến.

    - Ý của cô là Triệu Minh Triết đã tìm thấy cô, muốn bắt cô về, cho nên cô mới ra tay? - Lý Hàm hỏi.

    - Không phải - Trần Thu Vân hốt hoảng phủ nhận - anh ta không đến bắt tôi mà đến để giết tôi. Anh ta lao tới bóp cổ tôi, còn cảnh cáo tôi.

"Không phải tôi đã nói, nếu cô còn dám chạy thì sẽ chết không?" Trần Thu Vân vừa kể, sắc mặt lại dần trở nên trắng bệch.

     - Lúc đó tôi chỉ có thể vũng vẫy, vơ lấy con dao trên bàn đâm hắn ta một nhát, sau đó... hắn vẫn tiếp tục tiến đến, tôi sợ quá nên cuống cuồng đâm con dao về phía hắn lần thứ hai. Hắn dùng hết sức lực còn lại bóp cổ tôi. Để phòng vệ, tôi trực tiếp đâm một nhát vào ngực trái, hắn mới hoàn toàn ngã gục. Sau đó qua một lúc lâu, tôi mới bình tĩnh lại, báo cảnh sát - Người phụ nữ dần trở nên hoảng loạn - Nhưng anh ta đã chết rồi. Anh ta đã chết dưới tay tôi.

    Đỗ Thành nhìn cô đầy thương cảm. Trần Thu Văn ngừng khóc, ngẩng lên run rẩy nhìn anh, ánh mắt cần xin như níu lấy phao cứu sinh.

    - Anh cảnh sát, tôi như vậy có được coi là phòng vệ chính đáng không?

----***----

   Đỗ Thành ra bên ngoài nói với viên cảnh sát.

    - Đợi người nhà đến, làm khám nghiệm tử thi cho bọn họ ký tên.

     Vừa dứt lời điện thoại liền gọi đến.

    - Alo. Cục Trưởng Trương, em đã xử lí xong tài liệu vụ án phát nổ rồi. 

    - Được. Bây giờ em sẽ mang qua cho chị. 

     Lúc này, Lý Hàm bỗng nhiên từ cửa chạy đến báo cáo:

    - Đội trưởng, bên ngoài có một người phụ nữ nói là người nhà của nạn nhân kiên quyết từ chối khám nghiệm. 

     Mà Thẩm Dực lại vừa hay nghe thấy tình huống bên này, hướng bọn họ, đề nghị.

     - Anh cứ làm việc của mình đi, để tôi đi cùng Lý Hàm. 

     Đỗ Thành còn chưa kịp phản ứng, con mèo kia đã sắp xếp hết rồi, cũng đành chỉ gật đầu quay đi. Thẩm Dực theo Lý Hàm ra ngoài, sau một hồi nói chuyện, bọn họ dẫn người phụ nữ vào phòng pháp y. Hà Dung Nguyệt kéo ngăn tủ, lật tấm vải trắng trên người thi thể, lộ ra gương mặt trắng bệch của người đàn ông.

     - Cô Lục Đình, cô nhìn rõ rồi chứ. 

     Người phụ nữ có dáng người cao, mái tóc dài, mái che khuất trán hiền từ, cô có vẻ vẫn chưa thể tiếp nhận sưn việc chỉ dám liếc nhìn một lần, còn lại luôn hướng ánh mắt xuống dưới. Nghe Hà Dung Nguyệt nói thế thì trả lời. 

      - Chính là anh ấy. Triệu Minh Triết. 

     Sau khi xác nhận danh tính Hà Dung Nguyệt kéo tấm vải che kín đầu thi thể, đẩy trở lại vị trí cũ. 

     - Bao giờ tôi có thể nhận thi thể của anh ấy hỏa táng - Lục Đình quay sang nhìn Lý Hàm bên cạnh.

     - Cái chết của Triệu Minh Triết liên quan đến vụ án hình sự. Theo quy định của pháp luật chúng tôi bắt buộc phải tiến hành giải phẫu thi thể. 

     Cô gái vẫn duy trì thái độ như trước, thẫn thờ đáp lại.

     - Anh ấy đã chết rồi cũng không thể ra đi thanh thản sao? 

     Thẩm Dực từ đầu vẫn một mực chú ý từng thái độ của cô gái bây giờ mới lên tiếng.

     - Xin hỏi, cô có quan hệ gì với nạn nhân 

      - Tôi là bạn gái của anh ấy - Lục Đình ngẩng lên nhìn cậu.

      - Vậy gia đình, người thân của anh ta đâu?

      Trong ánh mắt cô gái dường như có chút dao động, cô khẽ đặt tay lên bụng, nhỏ giọng.

     - Ở đây.

     Đừng nói Thẩm Dực, Lý Hàm bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.

     - Cô mang thai rồi sao?

     - 4 tháng. 

     Hà Dung Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy nhanh chóng mở lời.

      - Cô Lục, chúng tôi hiểu nỗi đau buồn của cô, nhưng cái chết của Triệu Minh Triết có liên quan đến nghi phạm, bất cứ chi tiết nào cũng có thể ảnh hưởng đến mức hình phạt. Chúng tôi buộc phải tiến hành giải phẫu.

     Thấy Lục Đình vẫn im lặng, Thẩm Dực nói thêm

     - Lẽ nào cô không quan tâm đến chuyện anh ta chết như thế nào sao? - Thẩm Dực nhìn thẳng vào mắt cô.

     - Bị vợ anh ấy là Châu Vân ý giết chết đúng không? Hôm ấy, anh ấy rời khỏi nhà, tôi biết là anh ấy đi tìm Châu Vân Ý. Mãi mà anh ấy không về tôi lo sẽ có chuyện. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. 

     Lục Đình bĩnh tĩnh đến lạ đã khiến Thẩm Dực bàng hoàng, bây giờ vừa nghe câu này, ngược lại chính cậu bị làm cho bất ngờ. 

     - Sao cô biết anh ta đi tìm Châu Vân Ý?

     - Bởi vì một tấm ảnh.

      Nói rồi Lục Đình mở điện thoại, bên trong là tấm hình rất selfie của Châu Vân Ý. Mọi chuyện tiến triển theo hướng này, bản thân Thẩm Dực cũng không lường trước được, trực giác mách bảo cậu chuyện này không đơn giản. Bọn họ đưa Lục Đình đến phòng chờ, xem như tìm hiểu một chút.

     - Lúc tôi ở bên anh ấy, anh ấy nói còn độc thân. Nhưng hơn một năm trước, một lần tôi dọn dẹp nhà cửa đã nhìn thấy ảnh  của anh ấy và vợ trong một cuốn tạp chí cũ. Đằng sau tấm ảnh  còn viết kỉ niệm ngày kết hôn. Lúc đó tôi rất tức giận, tôi cầm tấm ảnh đi chất vấn anh ấy, nhưng anh ấy liền nổi giận, anh ấy cảnh cáo tôi sau này không được nhắc đến ng phụ nữ đó nữa. Ánh mắt và biểu cảm của anh ấy lúc đó đáng sợ đến mức tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ. 

     Thẩm Dực chuyên chú lắng nghe, cũng quan sát cảm xúc của cô, thấy cô dừng lời mới hỏi.

     - Vậy tại sao Triệu Minh Triết lại tìm được cô ấy. 

     - Không phải anh ấy, là tôi. 

     Lục Đình nấc nhẹ rồi tiếp tục.

     - Ba tháng trước, tôi phát hiện mình mang thai, tôi không muốn con mình sinh ra mà không có danh phận. Vậy nên tôi tìm Châu Vân Ý, muốn nói cô ấy ly hôn vs Triệu Minh Triết. Đúng là tôi cũng đã tìm được tung tích của cô ấy qua mạng, nhưng không ngờ là anh ấy chỉ nhờ tấm hình này, thông qua hình ảnh phản chiếu trong con ngươi cô ấy tìm ra Tòa nhà Phong Mậu. Sáng hôm sau, anh ấy đã đi khỏi nhà rồi. Tôi biết anh ấy đi tìm Châu Vân Ý. Tôi thực sự rất hối hận. Nếu không phải tôi nhất định tìm Châu Vân Ý thì chuyện này sẽ không xảy ra. 

     Lúc bọn họ ra ngoài, bắt gặp Trần Thu Văn bị hai nữ cảnh sát áp giải đi ngang qua. 

     - Tôi xin lỗi.

     Lục Đình nhỏ giọng nhìn theo bóng lưng Trần Thu Văn khuất dần. Thẩm Dực xong việc liền tiễn Lục Đình ra cổng cảnh cục.

     - Bây giờ cô đang mang thai, có lẽ không tiện, hay là tôi gọi xe nhé. 

     - Không cần đâu - Lục Đình xua tay- khách sạn ở gần đây, tôi cũng muốn đi dạo một lát. 

     Đột nhiên nhân viên bên đường vô tình làm đổ xe, tuy rằng âm thanh tạo ra không lớn nhưng lại khiến cô gái giật nảy mình, trở nên hấp tấp, quay sang nhìn cậu.

     - Cảnh sát Thẩm, hay là anh về trước đi, Cảm ơn anh. 

     - Được, chú ý an toàn nhé. 

     Nhìn bóng lưng của cô khuất dần, trong lòng Thẩm Dực lại nổi lên nghi ngờ khó hiểu. Từ đầu đến cuối đều không thể thông suốt. Cậu luôn cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, cảm giác vụ án vẫn luôn không đơn giản như vậy.

Bình luận