Vụ án 9 - Chương 3

"Chap nì dài nha! Chắc dài nhất á"

Thẩm Dực sau khi phát hiện bức tranh bị cho là đã đốt trước kia lại xuất hiện trong phòng tranh của Thầy giáo liền mang đi rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Đỗ Thành cũng không thể làm gì khác ngoài chạy theo, chở cậu về cảnh cục. Trên đường đi, anh rõ ràng cảm nhận được sát khí toả ra từ con mèo bên cạnh, chưa bao giờ anh thấy cậu mang loại tâm trạng này. Vừa đi vừa tự tổng hợp một chút, Đỗ Thành cũng nhận ra vấn đề nằm ở bức tranh, theo lời của Lâm Mẫn cũng như thái độ vừa rồi của Thẩm Dực anh cũng đoán ra được, tranh của cậu vốn đã không còn tồn tại. Mà lúc này đột nhiên lại tìm thấy một bức trong nhà thầy giáo, khả năng chỉ có một. Để kiểm chứng suy đoán của mình, sau khi đưa cậu về cảnh cục, Đỗ Thành quyết định tự mình tìm đến nơi bán tranh theo địa chỉ trên giấy ghi chú.

Vừa mới dừng chân trước cửa tiệm, ông chủ bên trong đã mở lời gọi mời. Đỗ Thành không chần chừ bước vào, còn chưa để đối phương lên tiếng anh đã giơ tấm thẻ công tác ra trước mặt:

- Cảnh sát hình sự chi cục Bắc Giang. Tôi muốn tìm hiểu vài vấn đề.

Ông chủ tiệm thu lại vẻ mặt niềm nở, chỉnh lại kính nhìn tấm thẻ công tác trên tay anh, gật đầu phối hợp. Đỗ Thành đưa ra bức ảnh Hứa Ý Đa trong điện thoại, hỏi:

- Anh gặp người này bao giờ chưa?

Ông chủ nhận lấy điện thoại ngắm nghía một chút rồi thành thật đáp:

- Có, tôi từng gặp rồi, ông ấy hay đến chỗ tôi bán một vài bức tranh.

Dừng một chút người đàn ông lại như nhớ ra điều gì, nói:

- Đúng rồi, lẽ ra hôm nay ông ấy sẽ tới.

- Ông ấy không tới được đâu.

- Á...

Đỗ Thành đơn giản nói sơ qua mộtc hút rồi ngỏ ý muốn xem những bức tranh Hứa Ý Đa từng bán, ông chủ cũng rất hợp tác bảo anh ngồi đợi một chút. Lát sau ông chủ mang theo một bức tranh lớn đặt lên giá tranh trống trước mặt anh.

- Còn một bức cuối cùng.

Đỗ Thành vừa nhìn thấy liền đứng dậy xem xét, tranh vẽ gương mặt một cô gái hiện lên nổi bật trên nền tối, vốn phải mang đến cảm giác đầy sức sống cho người xem bức tranh này lại khoác lên tấm áo âm trầm khó tả. Đỗ Thành căn bản cũng không có xem tranh, không ngoài dự đoán, phái góc dưới cùng bên trái của bức tranh quả nhiên có chữ kí của cậu.

- Đây là tranh của Thẩm Dực mà?

- Đúng là người trong ngành. Đây là một trong những bức trnh cuối cùng Thẩm Dực vẽ trước khi gác bút bảy năm trước. Anh nhìn màu sắc, cảnh giới này đi, thật siêu phàm đúng không?

Đỗ Thành chán ghét ném cho anh ta một ánh mắt, ông chủ vừa thấy vậy lập tức ngậm miệng đứng nghiêm chỉnh.

- Ông ta có nói lấy những bức tranh này ở đâu không? – Đỗ Thành tiếp tục nhìn bức tranh, hỏi.

- Ông ấy nói là sưu tầm. Lúc đầu ông ấy mang đến khá nhiều tranh, nhưng đều là tranh của một hoạ sĩ không có danh tiếng nên tôi không mua. Sau này, ông ta mang đến vài bức tranh của Thẩm Dực. Tôi còn nghĩ, chắc chắn ông ta cần một khoản tiền lớn, nếu không ai nỡ nhin đau để bỏ đi thứ mình yêu.

Đỗ Thành nghe xong cũng bắt đầu nắm được tình hình, anh đứng dậy, dứt khoát cầm bức tranh định rời đi.

- Ấy anh cảnh sát, cái này không thể cứ cầm đi như vậy được, có thể... trả lại cho tôi không?

Đỗ Thành cau mày, tỏ rõ thái độ, anh nhìn bức tranh trên tay, lại nhìn vẻ mặt cầu xin tha thiết của chủ tiệm liền đưa cho đối phương một tấm danh thiếp.

- Bức tranh này, tôi mua.

Nói rồi quay lưng bỏ đi. Ông chủ toát mồ hôi lạnh, ngỡ ngàng chôn chân xuống đất mắt nhìn chằm chằm tấm danh thiếp.

"Đỗ Khuynh"

----Phòng làm việc Đỗ Thành----

Tưởng Phong chống cằm nhìn bức tranh lớn trên tủ hết nghiêng đầu lại xoa cằm không biết đang nghiên cứu cái gì.

- Đây là tranh Thẩm Dực vẽ bảy năm trước – Đỗ Thành không nhanh không chậm nói một câu.

- Cái này thì có gì kì quái?

Mà Đỗ Thành cũng duy trì tư thế chống cằm mắt nhìn bức tranh, hay cụ thể là nhìn chữ kí của Thẩm Dực, nhớ lại một chút:

- Tôi nhớ, đàn chị của cậu ấy từng nói bảy năm trước cậu ấy đã đốt toàn bộ tranh của mình rồi.

- Chỉ còn lại bức tranh này thôi à?

Tưởng Phong có chút không tin được, ngỡ ngành chỉ vào bức tranh. Tâm huyết của cả đời mình vậy mà nói đốt là đốt như vậy sao?

- Có lẽ không chỉ một đâu – Đỗ Thành khẳng định – Trong nửa năm nay, Hứa Ý Đa đã bán ra vài bức. Vậy nên tôi nghĩ có hai khả năng. Một là, đàn chị của cậu ấy lừa tôi. Hai là mấy bức tranh có chữ ký của Thẩm Dực đều là hàng giả.

- Nhưng, Hứa Ý Đa chẳng phải là thầy của Thẩm Dực sao? Tại sao thầy giáo lại phải mô phỏng tranh của học trò cơ chứ?

Tưởng Phong vừa đặt ra dấu chấm hỏi to đùng trong đầu thì Lý Hàm từ bên ngoài chạy vào.

- Đội trưởng Thành, đã phân tích xong điện thoại của Hứa Ý Đa rồi. Em vừa phát hiện trong máy ông ấy có một video thế này.

Lý Hàm nhấn nút chạy video, nhìn qua có vẻ là tự quay, một nam nhân tuán tú ngòi trước màn hình, gương mặt thành khẩn nói: "Ba. Vụ kiện kia vẫn chưa xong. Vẫn cần phải có một khoản tiền nữa. Hai trăm năm mươi nghìn đô. Ba mau gom tiền giúp con. Con đảm bảo, đây là lần cuối cùng.

- Đây là ai? – Đỗ Thành nghi hoặc hỏi.

- Con trai Hứa Ý Đa, Hứa Tư Văn.

Lý Hàm dứt lời, Đỗ Thành cũng hiểu ra vấn đề nhìn chằm chằm video trên máy tính. Nghĩ một lúc, anh lại quay qua hỏi Lý Hàm.

- Thẩm Dực đâu? Có trong phòng không?

Lý Hàm không mất thời gian suy nghĩa lập tức đáp:

- Thầy Thẩm vừa về rồi, còn mang theo thứ gì đó, nhìn giống như một bức tranh.

Đỗ Thành đứng dậy, giơ điện thoại chụp lại bức tranh kia rồi lao ra ngoài. Tưởng Phong cùng Lý hàm còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã bị bỏ lại, ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn bức tranh lớn trên tủ kéo "Bức tranh này phải đáng giá bao nhiêu nhỉ?"

--- Nhà Thẩm Dực ---

Thẩm Dực vừa treo bức tranh đầu tiên của mình lên tường thì nghe tiếng gõ cửa. Lúc nhìn thấy Đỗ Thành đứng bên ngoài, ánh mắt nghiêm nghị, Thẩm Dực đầu tiên là ngỡ ngàng sau đó chính là nghi hoặc. Hai người đối mắt khoảng năm giây, cậu mới đứng sang bên cạnh để đối phương bước vào. Đỗ Thành từ trong túi áo lấy ra một bức ảnh chụp đặt trên bàn, cũng tiện thể nhìn xung quanh một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh có lý do chính đáng vào nhà cậu.

- Nghe Lâm Mẫn nói, trước khi làm cảnh sát, cậu đã đốt hết toàn bộ tranh của mình.

Thẩm Dực nhìn thấy hành động vừa rồi của anh, tò mò cầm bức ảnh lên xem, vừa nhìn thấy bức tranh có chữ ký của mình, cậu đã đứng người. Ý của Đỗ Thành, cậu đương nhiên hiểu rõ, nhưng cậu hoàn toàn không muốn tin.

- Rất có thể còn một vài bức được giữ lại...

- Không.

Đỗ Thành lập tức cắt ngang lời Thẩm Dực, hạ giọng nói thêm, anh không muốn cậu vì thầy giáo đã khuất mà tự lừa gạt chính bản thân mình, đây không phải Thẩm Dực mà anh quen biết.

- Cậu đã đốt hết rồi. Những bức tranh này đều là hàng giả do Hứa Ý Đa sao chép lại.

- Không, thầy ấy sẽ không làm như vậy. Thầy ấy là một nhà nghệ thuật chân chính, thầy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.

Thẩm Dực nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận, cũng không biết là giận người trước mặt hay giận chính bản thân mình nữa. Đỗ Thành thấy cậu như vậy liền mềm lòng, cũng không nói cứng rắn với cậu nữa.

- Nhưng lỡ như ông ấy cần một khoản tiền lớn thì sao?

Nói rồi anh giơ điện thoại ra trước, phát đoạn video Lý Hàm vừa tìm trên điện thoại Hứa Ý Đa. Thẩm Dực vừa nhìn thấy video cũng giật mình, cũng không biết phải đối mặt với tình huống này thế nào.

- Con trai của Hứa Ý Đa phạm tội ở nước ngoài, cần gấp một khoản tiền lớn. Chỉ ông ấy thì không thể gom được số tiền lớn như vậy. Nên ông ấy sao chép tranh của cậu mang đi bán.

Nghe lời buộc tội của Đỗ Thành, Thẩm Dực càng khó chấp nhận sự thật, bức ảnh cầm trên tay cũng bị cậu vò nát ném sang một góc, kích động bước đến giá tranh, trút cảm xúc lên mẩu than chì, cố gắng lấy lai bình tĩnh.

- Tất cả chỉ là những gì anh phán đoán thôi.

Đỗ Thành ngược lại không bất ngờ với thái độ của cậu, chậm rãi nhả từng chữ. Đâu phải chỉ có con mèo kia mới đọc được tâm trạng của người khác, anh cũng làm được, nhưng chỉ với cậu thôi.

- Thực ra cậu đã sớm biết nên mới mang hai bức tranh đó đi. Cậu chỉ là không muốn tin rằng thầy của mình là một nghệ thuật gia không hoàn hảo.

"Cạch", anh vừa dứt lời, mẩu than chì trên tay Thẩm Dực đã bị cậu bức gãy đôi, rơi xuống sàn nhà. Đỗ Thành bấy giờ mới từ từ quay người lại, gần như cùng lúc, Thẩm Dực cũng quay lại nhìn anh. Thấy ánh mắt cậu đã dịu xuống vài phần, anh mới cúi người nhặt hai nửa than chì dưới sàn đặt vào lòng bàn tay cậu.

- Tôi biết cậu rất tôn trọng thầy giáo của mình, đương nhiên cũng khó chấp nhận chuyện này, nhưng cảnh sát Thẩm Dực mà tôi quen biết sẽ không để cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định đâu, đúng không?

Thẩm Dực cũng không đáp chỉ tròn mắt nhìn người bên cạnh, rồi lại nhìn xuống bàn tay có mẩu than chì bị gãy, trong lòng đột nhiên thông suốt vài phần. 

Đêm đó, cậu mang bức tranh trong nhà thầy giáo đặt lên giá, ánh đèn mờ ảo rọi xuống càng làm bức tranh mang nét âm trầm, bức bối. Thẩm Dực cầm cây cọ lớn trên tay, dùng màu xanh nước biển phủ lên toàn bộ bức tranh, sau đó mới dùng mau đen vẽ từng nét một, chậm chắc lên nền xanh thẫm.

"Tự do là một con đường. Mà vẽ tranh có thể giúp cháu tìm ra con đường đó"

Thẩm Dực nhớ đó là lời dạy đầu tiên của thầy, cũng sau câu nói đó, cậu từ một thiếu niên phiêu bạt khắp các con phố theo đuổi grafiti, hiểu được thế nào là tự do thực sự. Cùng lúc đó, bức hoạ trước mắt cậu cũng hiện ra khuôn mặt của thầy giáo mười bảy năm trước. Sau đó cậu lại tiếp tục cầm bay gạt màu tối khắc hoạ đường nét trên gương mặt trong tranh, không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ già nua của thầy giáo, nhớ tới gương mặt trắng bệch không còn sức sống của người mình quý trọng trong phòng pháp y, nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi một lần nữa. Nhưng lần này, cậu không kìm nén nó lại nữa, cậu cứ như vậy dồn nén mọi cảm xúc trong lòng thành dòng nước mắt ấm nóng chảy dài xuống gò má, tay áo cũng vì thấm nước mắt mà ước đẫm một mảng lớn. Hiểu Huyền chui dưới gầm bàn như cũng hiểu được tâm trạng của cậu, nó ngoan ngoãn ngồi bệt xuống, nghiêng đầu tròn xoe mắt nhìn về phía trước. Thẩm Dực sau khi trút bỏ mọi cảm xúc mới từ từ lùi lại vài bước, gương mặt hoàn chỉnh của thầy giáo hiện ra chân thực trước mắt cậu, thậm chí từ khoé miệng còn rộ ra nét hài lòng.

Hai hôm sau, đúng như dự kiến, Lâm Mẫn mở một triển lãm tranh ngay bên ngoài khu nhà ở Hứa Ý Đa, Thẩm Dực cũng tới xem một chút. Cậu cầm lên mấy bức ảnh, ngắm nghía một hồi, mỉm cười. Đúng lúc này, cậu cũng bắt gặp một bóng lưng quen thuộc đứng trước bức chân dung cậu vẽ thầy giáo Hứa trước đó.

- Hứa Tư Văn – Thẩm Dực cất tiếng gọi.

Nghe thấy tên mình, lại như nhớ ra giọng nói vừa gọi mình, chậm rãi quay đầu. Thẩm Dực nhìn thấy anh cũng gật đầu nở ụ cười nhẹ.

- Lâu rồi không gặp.

Cậu bước đến gần Hứa Tư Văn đưa cho anh ta một tập hồ sơ:

- Đây là giấy uỷ quyền, đề cập đến việc anh là người thừa kế tài sản duy nhất. Vì vậy, mọi bức tranh trong triển lãm này anh có quyền quyết định bán những bức nào, giữ lại bức nào.

Hứa Tư Văn nghe vậy liền nhận giấy bút, nhưng chưa cần biết bên trong ghi những gì, anh đã lập tức đặt bút ký, hết trang này đến trang khác, không hề có một chút do dự nào. Mà ngược lại, Thẩm Dực ở bên cạnh hoàn toàn không nỡ, vội vàng nắm lấy tay đối phương, thắc mắc:

- Anh không định giữ lại bức tranh nào sao? Chẳng lẽ những bức tranh này không hề có ý nghĩa gì với anh sao?

Hứa Tư Văn mặt không biết sắc hất tay cậu ra, mạnh bạo ký vào tờ giấy cuối cùng, sau đó bấm bút kẹp vào hồ sơ, trả cho cậu.

- Thẩm Dực, những bức tranh này tôi xem cũng không hiểu. Trong những bức ảnh kia cũng chẳng có tôi. Ngay cả người cha này, cũng không thuộc về thế giới của tôi. Ngoai trừ mấy chữ trên hợp đồng này thì có gì có thể chứng minh tôi là con trai ông ấy chứ?

Nghe đối phương bình thản nói ra những lời này Thẩm Dực không khỏi cảm thấy khó chịu, thái độ nói chuyện cũng chuyển khác.

-Vậy nên anh từ xa chạy về đây chính là vì một chút tiền này sao?

- Đúng. Ngày mai, tôi sẽ kí hợp đồng bán nhà. Cảm ơn cậu.

Thẩm Dực bị thái độ của anh ta khiêu khích, một mặt tỏ ra khó chịu, mặt khác cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của một người con.

- Hứa Tư Văn, tôi còn giữ rất nhiều sách cũ và nhật ký của thầy. Trong đó có lẽ vẫn còn rất nhiều ký ức chung của hai người đấy.

Hứa Tư Văn tự nghĩ tới bản thân mình, lại tủi hờn đến tức nghẹn, khoé mắt đã cay nồng, anh đến trước mặt Thẩm Dực, trong lời nói mang theo vài phần tức giận.

- Hồi ức. Người có chung hồi ức với ông ấy là cậu, là những học sinh đó, những bức tranh đó. Trong hồi ức của ông ấy không hề có tôi.

Thẩm Dực ngao ngán lắc đầu, không phải cậu không hiểu hoàn cảnh của anh, mà cậu tiếc rằng anh không nhận ra tấm lòng của cha mẹ mình sớm hơn.

- Vậy nên anh sang Mỹ, vậy nên anh chưa từng trở về ?

- Ông ấy không thích tôi, chẳng lẽ tôi còn ở lại khiến ông ấy chướng mắt hay sao? Những năm này, tôi và ông ấy không có bất kì liên lạc nào.

- Không hề liên hệ - Thẩm Dực nghiến răng, nhấn từng chữ - Vậy số tiền ông ấy gửi cho anh là thế nào?

Hứa Tư Văn nghe câu nói này thì sửng sốt, khó hiểu nhìn cậu:

- Tiền gì cơ? Bấy lâu nay tôi ở Mỹ có công việc và cuộc sống của riêng mình, tôi không cần tiền của ông ấy. Kể cả ông ấy có gửi, tôi cũng không cần.

Mà Thẩm Dực quan sát trạng thái của đối phương đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng vẫn là kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra thời gian qua một lượt cho anh. Sau đó, cậu ngỏ ý muốn cùng anh về cục cảnh sát làm rõ một chút. Hứa Tư Văn cũng không còn kích động như trước, hợp tác cùng cậu đến chi cục.

( Thật ra bản thân mình không khuyến khích mọi người có lối suy nghĩ giống như anh Hứa, cha mẹ nào mà chẳng thương con. Nhưng quả thực nếu đặt mình vào hoàn cảnh giống như Hứa Tư Văn, tớ lại cảm thấy đồng cảm nhiều hơn, nhìn thấy cha mẹ mình dành nhiều thời gian và tâm huyến cho người khác, sự việc khác hơn mình, chắc hẳn ai cũng sẽ tủi thân, cũng sẽ tổn thương cũng sẽ trách bố mẹ, ý nghĩ ấy tích tụ lâu dần rất dễ tạo nên một vết thương tâm lý trong lòng con cái. Không phải đứa trẻ nào cũng đủ tỉnh táo để nhận ra cha mẹ vẫn thương mình bằng rất nhiều cách bởi chúng ta mới là con của họ, mọi sự trên đời đều sẽ không thể làm mất đi điều đó. Cá nhân mình cũng không thích cách thương con của thầy Hứa, không phải ai cũng là Thẩm Dực có thể hiểu rõ lòng người, có thể kể cho con rằng cha mẹ yêu chúng đến nhường nào. Mình rất mong tất cả mọi người sẽ không phải một Hứa Tư Văn thứ hai, thứ ba ..., nếu thực sự yêu thương hãy cho ba mẹ biết bạn yêu họ đến nhường nào, hãy cho con cái biết rằng với ba mẹ con chính là tất cả )

      Xin lỗi mọi người về sự dài dòng này, nhưng mình chỉ muốn để lại một chút gia vị, nêm nếm cho món ăn thêm hài hoà, vừa miệng thôi. Cảm ơn mọi người vẫn ở đây ủng hộ mình. I love you!

Bình luận