Vụ án 8 - Chương 4

   Sau một vài phút mày mò, Tiểu Lưu bỗng cảm thấy không đúng lắm, nghiêng đầu cảm thán.

     - Không thể nào có khuôn mặt dài như vậy được.

     Thẩm Dực vẫn duy trì nụ cười ôn nhu nhìn cô.

     - Bởi vì đây là kết cấu được xây dựng dựa trên ngũ quan vặn vẹo biến dạng. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục dùng tỷ lệ khuôn mặt bình thường để đi sâu vào kết cấu gương mặt một lần nữa.

     Trong ánh mắt Tiểu Lưu thoáng hiện lên một tia minh bạch, cô vui vẻ bắt đầu cặm cụi.

[    - Em không vẽ ra được sự sinh động mà thầy muốn.

     Tiểu Thẩm Dực chán nản ngồi trên nghế, rũ mắt nhìn thầy giáo.

      - Không phải em không vẽ được. Phải rút ngoắn khoảng cách với màu sắc. Không phải bắt màu sắc làm theo ý em mà phải chơi với nó, cùng nó hoà làm một.

      Tiểu Thẩm nghe xong lại bắt đầu cầm cọ vẽ, chăm chú ngắm nghía bức tranh trước mắt.]

     Tiểu Lưu thấy người bên cạnh nhìn mình không rời có chút không thoải mái.

     - Thầy Thẩm, có phải em lại vẽ sai gì không? Hay là anh vẽ đi.

     Thẩm Dực không có khẳng định, ra hiệu cô tiếp tục.

     - Đừng sợ vẽ sai, trong lòng cô luôn có sự lo ngại, chính là sợ bản thân không hiểu cây bút trong tay. Đừng cố bắt cây bút phục tùng mình, phải rút ngắn khoảng cách với nó, chơi với nó.

     Nghe Thẩm Dực nói vậy, Tiểu Lưu dường như cũng tự tin hơn, đi nét trên giấy cũng dứt khoát hơn, hoàn toàn nhập tâm vào công việc. Cũng không biết bao lâu, ba gương mặt đều đã hiện ra trên giấy, dựa vào kết cấu cùng đặc điểm nhận dạng không khó để tìm người. Đồn trưởng Hồ nhận được tin lập tức chạy đến phòng bọn họ, anh vội vã nắm lấy tay Thẩm Dực khen ngợi tới tấp.

    - Cảnh sát Thẩm cậu wuar thực không hổ là cao thủ bắt bóng bắt gió. Cậu lợi hại quá đi mất.

     Sau đó lại quay sang Tiểu Lưu bên cạnh.

     - Lưu Nhi, học hỏi thầy Thẩm nhiều một chút.

      Thẩm Dực ở một bên có chút khó xử, vội vã kìm lại người đối diện.

     - Không phải tôi vẽ đâu. Là cô ấy vẽ.

     Tiểu Lưu được khen đột nhiên có chút ngại ngùng, e thẹn mỉm cười. Ngược lại đồn trưởng Hồ như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời không nói được lời nào, ngơ ngác nhìn cậu lại nhìn sang Tiểu Lưu. Thấy cấp trên khó xử, cô cũng thật thà đáp lại:

     - Là nhờ thầy Thẩm hướng dẫn em vẽ.

     Thẩm Dực nghe thế cũng quay lại nhìn cô mỉm cười.

     - Vậy cũng là nhờ thầy Thẩm dạy tốt. Đúng không?

     Đồn trưởng Hồ gượng gạo thốt ra một câu rồi nhanh chóng dời chủ đề:

     - Được rồi, tôi sẽ cho người điều tra đánh sách tất cả nam sinh tham gia buổi giao lưu hôm đó, dựa trên ba bức tranh này tìm ra tên tội phạm.

     Công việc khó nhất nhờ có sự trợ giúp của Thẩm Dực đã xong xuôi, đồn cảnh sát dựa theo chân dung phác hoạ, nhanh chóng thu hẹp phạm vi, tìm ra ba tên tội phạm. Ngay sau khi tìm được ba người và tiến hành thẩm vấn, đồn trưởng Hồ lập tức chạy đến tìm Thẩm Dực báo tin.

      - Cả ba đều đã khai hết rồi. Nọn chúng đúng là có âm mưu. Tôi đã kiểm tra điện thoại và máy tính của chúng, toàn bộ đều là ảnh chụp lén nữ sinh trong WC. Đồng thời cũng tìm thấy thuốc mê ở chỗ bọn chúng. Lần này chúng muốn làm một mẻ lớn, theo dõi Liễu Tiểu Diệp luôn đi một mình, chuẩn bị sẵn công cụ gây án và xoá dấu vết tại hiện trường, vậy nên chúng ta mới tốn nhiều công sức như vậy.

     Thẩm Dực từ đầu luôn chăm chú kiểm tra hồ sơ lý lịch của tội phạm tránh để xảy ra sai sót.

     - Nhưng mà tôi vẫn có một câu hỏi như thế này.

     Đồn trưởng Hồ đột nhiên ngưng trọng ngồi thụp xuống bên cạnh cậu hỏi, Thẩm Dực từ đầu vẫn không hề thả lỏng hướng mắt nhìn đối phương. Đồn trưởng Hồ lần lượt xếp tranh chân dung cạnh hồ sơ của ba tội phạm, nói ra nghi vấn của mình:

      - Hai người xem, ba bức chân dung này về cơ bản là khớp với ảnh trên hồ sơ. Nhưng những đốm nhỏ này, vết sẹo này sao họ lại không có?

      Anh vừa nói vừa chỉ vào bức tranh ba mắt ban đầu. Thẩm Dực nhận lấy bức tranh tỉ mỉ xem xét.

      - Dù sao bọn họ cũng nhận tội rồi, chuyện này không ảnh hưởng gì chứ?

     Tiểu Lưu ở một bên gãi đầu khó xử.

      - Cũng đúng. Liễu Tiểu Diệp bị thuốc mê kích thích xuất hiện ảo giác cũng là chuyện bình thường.

      - Không đúng.

      Đồn trưởng Hồ vừa bồi một câu định đứng dậy kết án, Thẩm Dực lại kéo anh trở về, trên gương mặt vị đồn trưởng hiện ra tia ngỡ ngàng cùng phức tạp. Thẩm Dực nói thêm:

     - Chúng ta đã tháo dỡ một món đồ rồi ghép lại, sau đó phát hiện thừa ra một linh kiện. Hoặc là ghép sai. Hoặc là linh kiện này vốn không thuộc về món đồ đó. Chắc chắn trong bức tranh này còn ẩn chứa gì đó.

     Thẩm Dực ngưng trọng, cậu hơn cau mày thốt ra một câu khiến vẻ mặt cả hai người còn lại từ mờ mịt chuyển thành hoảng hốt.

      - Rất có thể còn tồn tại kẻ thứ tư.

      Nhưng bọn họ cũng không cần duy trì nét mặt quá lâu, Thẩm Dực vừa dứt lời đã lập tức lấy từ trong túi một hộp phấn màu. Cậu dựa theo trực quan cùng cảm giác của mình tô một màu xanh đè lên gương mặt biến dạng. Bức tranh vậy mà hiện ra rõ nét hình dáng đôi cánh bướm chi phối toàn bộ bố cục của bức hoạ.

      - Bươm bướm sao?

      Tiểu Lưu ở bên cạnh không nhịn được thốt lên. Đồn trưởng Hồ lúc này hoàn toàn không còn gì để nói, phần vì ngỡ ngàng phần vì khó hiểu. Tại sao từ kẻ thứ tư lại biến thành con bướm rồi?

      - Đúng vậy, là bươm bướm.

----***----

      Tiểu Lưu dẫn Thẩm Dực đến phòng bệnh Liễu Tiểu Diệp, gõ cửa:

      - Chào mẹ Tiểu Diệp, đây là cảnh sát Thẩm.

      Thẩm Dực bước vào chào hỏi rồi lấy từ trong túi ra bức tranh in hình con bướm màu xanh lúc nãy đưa cho đối phương.

     - Tôi muốn nhờ cô bé xem giúp bức tranh này.

      Người phụ nữ nhận lấy bức tranh, khuôn mặt biến sắc.

     - Không cần hỏi Tiểu Diệp đâu.

     Đôi tay người phụ nữ khẽ run rẩy, phải mất một vài phút cô mới chấn tĩnh lại đôi phần. Ở bên ngoài, Tiểu Diệp ăn tĩnh ngồi trên ghế dài trong vườn ngắm cảnh. Mà ở trong phòng Thẩm Dực cùng mẹ Tiểu Diệp đều nhìn về phía em. Nén lại đau xót, người phụ nữ chậm rãi kể.

      - Chuyện xảy ra lúc cô bé còn nhỏ. Thời gian đó, tôi vì quá bận công việc, lại tan làm muộn nên không thể tới trường đón con bé. Tôi đành phải đăng kí một lớp sở thích ngoại khoá để Tiểu Diệp tới đó sau khi tan học. Thế nhưng... tôi càng không ngờ rằng... tên khốn đó lại làm ra chuyện như vậy.

     Thẩm Dực vừa nghe, lại vừa nhìn vào bức hoạ trên tay. Người phụ nữ nghĩ laijj chuyện xưa không kìm được rơi nước mắt.

     - Tôi cứ nghĩ qua thời gian dài như thế chắc hẳn còn bé đã quên rồi. Nhưng lại không ngờ nó lại ám ảnh con bé sâu sắc đến vậy.

     Thẩm Dực đưa cho người phụ nữ hộp khăn giấy:

     - Nếu lúc đó, cô đã biết người đó là ai rồi tại sao không báo cảnh sát.

      - Tôi sợ - Người phụ nữ đau xót thốt lên - Nếu tôi báo cảnh sát, hắn sẽ bị bắt đi nhưng người ngoài sẽ đánh giá Tiểu Diệp nhà tôi thế nào?

      Thẩm Dực nghe đến đây thì có chút tức giận, bất mãn.

      - Còn bé sẽ bị gán mác bị xâm phạm, nó sẽ đi theo con bé suốt đời. Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể chuyển nhà, đưa con bé đến một môi trường mới.

      Thẩm Dực cúi đầu, rất hiểu cho trạng thái của người mẹ, cậu nén lại bất mãn trong lòng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

     - Cô à, thực tế cũng có rất nhiều phụ huynh đều sẽ hành xử giống như cô, vì lo sợ ánh mắt của người đời mà không dám nói ra. Nhưng thực ra dù có bị phán xét hay không, chuyện đó sẽ vĩnh viễn là một vết sẹo lớn trong tâm trí cô bé. Cô càng sợ, đám người xấu đó sẽ càng lộng hành. Cháu hy vọng cô có thể đứng ra giúp bọn cháu tìm hắn. Đừng để ngày càng nhiều đứa trẻ bị hắn xâm hại, đừng để các em ấy phải chịu tổn thương đến hết cuộc đời sau này.

       Nói rồi cậu đứng lên lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Tiểu Diệp đang mỉm cười vui vẻ nhận lấy bông hoa từ một bé gái nhỏ.

      - Cũng hy vọng Tiểu Diệp có thể tìm lại nụ cười của mình.
    

----***----

     Theo lời miêu tả của mẹ Tiểu Diệp, Thẩm Dực cùng cùng mấy người cảnh sát lập tức phi đến nhà tên tội phạm. Cậu bảo bọn họ chờ ở ngoài, còn mình thì lấy chìa khoá mở cửa bước vào. Căn nhà này nhìn qua vô cùng biến thái, càng giống phòng trưng bày hơn bởi bên trong treo rất nhiều tranh ảnh. Trên bàn đặt toàn bộ là tiêu bản bướm đủ các loài được đóng khung vô cùng tỉ mỉ, ở chính giữa nhà là một bức hoạ chân thực con bướm màu xanh, đem đến cho người ta cảm giác huyền ảo, ma mị.

     Thẩm Dực vừa nhìn mấy tiêu bản trong tủ kính một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Giọng một người đàn ông truyền đến:

      - Anh gì ơi, tôi có thể giúp gì cho anh không? Hay là để tôi giới thiệu một chút nhé.

      Thẩm Dực không lập tức quay lại mà nhìn qua tiêu bản trước mặt đánh giá một chút:

     - Loại bướm này chỉ sinh sống ở rừng rậm Nam Mỹ. Giá thị trường ít nhất cũng phải 280 nghìn tệ. Chắc anh cũng không dễ gì có được nó.

      Bấy giờ cậu mới từ từ quay đầu lại còn không quên đính kèm một nụ cười xã giao. Người đàn ông thoạt nhìn cũng không hơn cậu bao nhiêu tuổi, vừa nghe Thẩm Dực nói thế liền vỗ tay bụp một cái khen ngợi:

     - Ây da, biết nhìn hàng quá. Mời anh ngồi. Tôi giới thiệu kĩ hơn cho anh nhé.

     Nhưng Thẩm Dực cũng không hơi đâu mà vòng vo với hắn, cậu trực tiếp mở cửa tủ, lấy ra một bộ tiêu bản ra ngoài.

     Người đàn ông vừa quay qua liền sợ hãi chạy đến.

     - Ấy, tiên sinh không được mở cái đó đâu, nó cần được giữ ở nhiệt độ và độ ẩm cố định.

      - Xin lỗi nhé. Tôi không hiểu lắm - Thẩm Dực cười có chút cợt nhả.

      - Mau đưa tôi - Người đàn ông đưa tay ra phía trước nom lao tới.

      - Đừng qua đây - Thẩm Dực tháo tiêu bản ra khỏi khung kính cầm buông thõng.

      - Anh muốn làm gì... anh... muốn thứ gì tôi đều cho anh. Đừng làm hỏng nó.

      Người đàn ông mất bình tĩnh gào lên. Thẩm Dực ngược lại vẫn luôn bình tĩnh tiến đến gần cửa sổ.

     - Đối với anh là tiêu bản. Nhưng với tôi, nó là sinh mạng.

     - Rốt cuộc anh là ai?  Anh mà còn làm loạn tôi báo cảnh sát đấy.

     Nhưng hai chữ cảnh sát vừa thốt ra khỏi miệng, người đàn ông đã lập tức câm nín, đứng như trời trồng. Thẩm Dực động tác dứt khoát mở tấm thẻ công tác giơ lên ngang tầm mắt, trông vô cùng khí thế, đây cũng là lần đầu cậu dùng đến nó a. Bình thường đi cùng Đỗ Thành cậu hoàn toàn chẳng có cơ hội dùng đến nó.

      Xác định đối phương đã nhìn rõ, cậu mới lấy điện thoại nhấn số gọi.

     - Chúng tôi tìm được người rồi.

     - Yên tâm, chúng tôi nhất định trừng trị nghiêm khắc. À đúng rồi, gửi lời hỏi thăm Tiểu Diệp giúp tôi nhé.

     Người đàn ông bị một màn trước mắt doạ đến ngơ người cũng chẳng còn biết phải xưng hô ra sao hay nói những gì nữa. Thẩm Dực cất lại điện thoại, nhìn người trước mắt.

      - Tôi không đến để phá hỏng nó. Tôi muốn thả tự do cho nó.

      Cậu đưa khung gỗ ra ngoài cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào cánh bướm, tiêu bản bị tiếp xúc với nhiệt độ càng trở nên mỏng manh, cứ thế bị gió cuốn đi từng mảng một. Thẩm Dực lặng người nhìn theo cánh bướm theo gió cuốn lên cao, rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh đầy nắng, khẽ nở một nụ cười.

--- Kết án ---

Bình luận