Vụ án 2 - Chương 9

        Vừa lúc này Thẩm Dực cũng bước vào, thông qua tấm kính theo dõi cuộc thẩm vấn.

        - Thời gian trong camera giám sát khu nhà hiển thị tối ngày 25 cô đã ở trong căn hộ của Lương Nghị, gần 2 tiếng.

         Phạm Nhược Tuyên nghe thế liền tỏ ra nghi hoặc, ngước lên nhìn lão Diêm.

        - Ngày 25? Không thể nào.

       - Vì sao?

        - Tối ngày 25 tôi vẫn luôn ở đồn công an.

        Lão Diêm có hơi sửng sốt, ngồi thẳng dậy. Mà Đỗ Thành cũng nhíu mày, cảm giác vụ án lại một nữa đi vào đường cùng.

          - Hẳn là cô ấy không nói dối - Thẩm Dực bỗng lên tiếng- tấm gương giống như kẻ song trùng của con người. Cô ấy dùng hết sự can đảm cũng chỉ giết được bản thân trong gương.

         Cậu vừa nói vừa nhớ đến khoảng trống trên tường trong phòng Lương Nghị. Đỗ Thành nghe xong liền kết thúc thẩm vấn ra ngoài nói chuyện với Lão Diêm.

         - Có vài vấn đề nhỏ, tôi đã hỏi đi hỏi lại ba bốn lần, câu trả lời của cô ấy về cơ bản là khớp nhau. Thông thường, sau khi phạm tội, vi phạm sẽ sửa đi sửa lại lời khai của mình. Trong những vấn đề mấu chốt có thể chứng thực tội danh sẽ thống nhất tuyệt đối. Nhưng sẽ có những chi tiết nhỏ sẽ có mâu thuẫn trước sau, khó mà nhất quán được. Cô Phạm Nhược Tuyên này không có tình huống đó. Với kinh nghiệm của tôi, tôi nghĩ khả năng cô ta nói dối là rất thấp.

        Lão Diêm từ từ lý giải với Đỗ Thành. Vừa lúc Tưởng Phong liền chạy tới.

         - Đội trưởng Thành, đã xác nhận với đồn công an rồi, tối ngày 25, đúng là cô ta bị giam một tối vì say rượu lái xe.

           Đỗ Thành cúi đầu suy ngẫm, sau khi loại trừ tất cả trường hợp có thể xảy ra, anh kết luận.

           - Vậy thì chỉ có một khả năng, camera giám sát là ngụy tạo.

          Để khẳng định suy nghĩ của mình, anh nhanh chóng đến toà nhà của Lương Nghị, hỏi quản lý.

         - Ngày 25 tháng 3, người trực là Lưu Liên Minh, hôm qua vừa làm thủ tục nghỉ việc rồi.

          - Anh ta ở đâu?

          Vậy là Đỗ Thành cùng Tưởng Phong theo lời quản lý chạy đến tòa chung cư của Lưu Liên Minh.

          - Tôi đã bảo mà, 24 tiếng toàn bộ nội dung đã bị thay thế rồi. Thảo nào bên kỹ thuật không tra ra được gì. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao không tra được gì từ camera xung quanh đó.

         Tưởng Phong vừa leo cầu thang vừa phàn nàn. Đỗ Thành liền bảo:

        - Lát nữa cậu đi trích xuất camera giám sát bên ngoài về kiểm tra lại lần nữa.

        Đi một hồi, cuối cùng hai người không đứng trước cửa phòng Lưu Liên Minh. Tưởng Phong nhanh nhảu gõ cửa.

       - Lưu Liên Minh. Lưu Liên Minh.

       Đội trưởng Đỗ lại không có kiên nhẫn chờ cửa mở, anh thông qua cửa sổ, nhìn vào trong thấy hắn đã nằm dưới đất gương mặt trắng bệch. Anh tức giận xô Tiểu Phong ra trực tiếp tung cước đạp đổ cánh cửa.

        Anh vội vã sờ lên động mạch cổ hắn, không còn đập nữa.

       - Để tôi gọi xe cứu thương.

      Đỗ Thành lại khẽ vạch mắt hắn, đồng tử đã sớm giãn từ lâu.

         - Không cần. Gọi pháp y đến đi. 

         Đỗ Thành thật không nuốt nổi cục tức này, manh mối bị cắt đứt, nhân chứng không có, nghi phạm bây giờ lại bị hại chết, thật phát điên mất. 

         Lưu Liên Minh được mang về trụ sở, trong phòng pháp y, Dung Nguyệt đang khám nghiệm tử thi. Thẩm Dực cũng tò mò bước vào, gương mặt gười chết lúc này đã từ trắng chuyển thành tím. Thấy họa sĩ trẻ bước vào, cô cũng có chút ngạc nhiên.

          - Cậu cũng có hứng thú với mặt người chết à? 

         - Đúng là chỉ khi còn sống, con người mới có các biểu cảm khiến người ta mê mẩn. Chết rồi, gương mặt sẽ trở nên tẻ nhạt - Thẩm Dực khẽ cười, lắc đầu.

           - Chị không nghĩ thế đâu. Người đã chết cũng có cách biểu đạt mà. Người chết nhiều khi còn đáng tin hơn người sống. 

          Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt cậu, ánh mắt ấy thật rạng rỡ, thật sáng, thật đẹp. Đáp lại cô cũng là một nụ cười nửa miệng vô cùng tự nhiên. Đúng lúc này, Đỗ Thành cũng từ ngoài lao vào.  

           - Kết quả kiểm tra ... - Đỗ thành vừa nhìn thấy cậu thì khựng lại một khắc - thế nào rồi?

           - Nguyên nhân tử vong giống với Lương Nghị, trúng độc Xyanua. Chất độc được bỏ thẳng vào rượu - Nguyệt Nguyệt tháo găng tay nói với Đội trưởng.

           - Vậy là cùng một hung thủ, mà điểm khác biệt duy nhất là hắn bỏ độc vào ly rượu của Liên Minh. Còn của Lương Nghị thì rất sạch sẽ - Đỗ Thành nhìn cái xác trước mặt.

            - Giết Lương Nghị trước rồi thông đồng với Lưu Liên Minh chỉnh sửa camera. Sau đó giết Lưu Liên Minh diệt khẩu. Tên hung thủ này không chỉ tàn nhẫn mà còn thông minh nữa. 

            Đỗ Thành lập tức bị câu nói của cậu khiêu khích, lập tức chen họng vào.

            - Nghe cậu nói có vẻ như đang khen ngợi hắn. 

           Thẩm Dực nghe được mùi thuốc súng cũng không vừa chút nào liền phản bác lại. 

           - Tôi chỉ thuật lại sự thật thôi. 

           May mắn thay, một nữ pháp y khác bước vào phá vỡ không khí ngập mùi chiến tranh giữa hai người. 

           - Pháp y Hà, cô xem cái này đi. Qua hóa nghiệm, trong rượu xuất hiện kết tủa. Phthalate.

           - Đó là gì ?

            - Chất hóa dẻo, có trong nước hoa, dầu gội đầu, sơn móng tay. 

           Thẩm Dực vừa nhìn thấy bản báo cáo, trong đầu liền lóe lên suy luận, cậu bắt đầu nhớ lại đoạn phỏng vấn của những người phụ nữ trước đó, rồi ngay lập tức bỏ đi. Bỏ lại phía sau Đỗ Thành ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Cậu chui vào phòng kĩ thuật, xem lại toàn bộ băng ghi hình buổi thẩm vấn. Đỗ Thành mặc dù mơ hồ nhưng vẫn theo cậu vào trong, anh ngồi xuống cạnh cậu, nhìn vào màn hình cùng động tác chuyển video nhanh nhẹn của cậu. Trong bụng đang vô cùng thắc mắc nhưng anh vẫn không dám làm phiền cậu, chỉ ngồi quan sát bộ dạng nghiêm túc của cậu. Tay không ngừng di chuột, phóng to bàn tay của những người phụ nữ, đầu hơi nghiêng về một bên hệt như một chú mèo nhỏ. Đến đoạn video của người phụ nữ thứ tư, có đôi tay được làm móng vô cùng chỉn chu, cô ta chính là người phụ nữ làm nghề thiết kế hôm qua tới phỏng vấn. Thẩm Dực thở hắt ra, ánh mắt sáng rực nhìn vào màn hình.

                - Chính là cô ta. 

                Hai người cũng không chậm trễ, Đỗ Thành lập tức lái xe cùng cậu đến nhà người phụ nữ kia. Trên đường đi, Đỗ Thành mới bắt đầu tìm hiểu suy luận của cậu.

               - Cái này cậu chắc chắn chứ?

                Mà Thẩm Dực đôi mắt đã khép hờ, ngả đầu ra sau, nghe anh hỏi thì cố lấy lại tỉnh táo, ngáp một cái mới trả lời.

                - Lúc xem video, tôi đã phát hiện tay của các cô gái đó đều rất đẹp. 

              Đỗ Thành có chút nghi hoặc " Tay đẹp thì liên quan gì chứ". Nhưng chưa kip j để anh hỏi, cậu đã nói tiếp. 

                - Lương Nghị động vào mặt nhưng thứ hắn yêu thích lại là tay của nữ nhân. Với kẻ có sở thích như vậy thì giấu chất độc vào móng tay là cách hạ thủ tuyệt vời nhất. 

                - Vậy Lưu Liên Minh thì sao? Hắn không có sở thích với tay mà. 

               - Hắn không thích tay nhưng mê rượu - Thẩm Dực lúc này đã tự đầu sang một bên, vô thức mà đáp lại. 

               Đỗ Thành dường như đã hiểu ra mọi chuyện. 

               - Chỉ cần kẹp thuốc bột trong móng tay, nhân lúc bưng rượu là có thể hạ độc được rồi. Vậy nên mới khám nghiệm ra chất hóa dẻo trong rượu của Lưu Liên Minh. Này... 

                lúc anh quay sang bên cạnh, Thẩm Dực đã sớm say giấc, dựa đầu trên ghế an tĩnh mà ngủ. Đỗ Thành lập tức bị dáng vẻ ngoan ngoãn kia chọc tức. Nhưng đúng vậy, anh cũng không thể làm gì, chỉ đành nuốt nó xuống tiếp tục lái xe. 



          


          


Bình luận