Vụ án 2 - Chương 11

---- Cục cảnh sát ----

            Tại phòng pháp y, Dung Nguyệt đang kiểm tra mẫu móng tay mà Đỗ Thành mang về. Cùng lúc đó, Đỗ Thành cùng Lý Hàm ở trong phòng thẩm vấn nghi phạm.

            - Họ tên.

            - Tưởng Ca.

            - Tuổi?

            - Ba mươi tư.  

            - Nghề nghiệp ?

             - Nhà thiết kế, đối tác studio thiết kế kiến trúc Dật Phi.

             - Cô có biết tại sao chúng tôi gọi cô đến không? - Sau hàng loạt những câu hỏi thủ tục, Lý hàm mới bắt đầu công việc.

             - Vì chuyện của Lương Nghị đúng không? Nhưng tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi. - Tưởng Ca cũng không muốn dễ dàng thừa nhận.

                - Vậy nói những chuyện không thể nói đi - Đỗ Thành buông một câu làm cô khá sửng sốt - cô có quen Lưu Liên Minh không?

               Tưởng Ca lắc đầu hỏi ngược lại, thấy vậy, Lý Hàm lôi ra 4 bứa ảnh nhân viên trực camera do quản lý cung cấp, nói với cô.

              - Trong số họ có anh ta. 

              Người bên trong còn chưa kịp trả lời, Thẩm Dực ở sau tấm kính đã khẳng định.

               - Cô ta quen Lưu Liên Minh. 

              - Sao cậu biết được - Tưởng Phong ở bên cạnh có chút ngạc nhiên, nội tâm thán phục nhìn cậu.

              - Ánh mắt của một người sẽ bị thu hút bởi vật mình quen thuộc mà không kiểm soát được. 

                Đúng như lời cậu, cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh của Lưu Liên Minh phía ngoài cùng, nhưng rồi Tưởng Ca lại trả lời mình không quen hắn. 

              - Anh ta làm bảo vệ ở bệnh viện Lương Nghị. Cô không có ấn tượng gì sao?

              Mà Tưởng Ca có vẻ vẫn một mực chối bỏ.

             - Trong đời một người gặp đến cả chục nghìn gương mặt, đa phần đều là lướt qua nhau mà thôi. 

            Nhưng cô đâu biết rằng với kinh nghiệm làm cảnh sát bao nhiêu năm, căn bản những lời nói dối ấy không lừa được anh. Mang danh đội Trưởng đội cảnh sát điều tra Bắc Giang, Đỗ Thành chỉ tin chính nghĩa, chưa bao giờ bị qua mặt bởi những lời nói qua loa như thế. Anh tiếp tục. 

             - Lướt qua nhau mà cô nói là để tạo bằng chứng ngoại phạm cho cô, thay đổi băng ghi hình. 

             Thấy nét mặt đối phương có chút ngưng trệ, anh cũng không có ý định dừng lại.

              - Ngày 26, đáng ra Lưu Liên Minh được nghỉ nhưng anh ta cố ý đổi ca để thay thế đoạn băng ghi hình cô ra vào cổng bệnh viện ngày 25 thành đoạn Phạm Nhược Tuyên ra vào cổng ngày 23. Chắc rằng Lưu Liên Minh cũng chỉ là quân cờ của cô thôi, nhưng không biết vì lí do gì lại trở thành quả bom hẹn giờ, vậy nên cô bược phải giết anh ta diệt khẩu.

             - Anh có chứng cứ không? 

            Trong lúc Đỗ Thành suy nghĩ cách đối đáp thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lý Hàm nhận bản báo cáo từ tay đồng nghiệp đặt trên bàn. 

           - Đúng vậy, mắt xích chứng cứ hoàn chỉnh rất quan trọng. Chúng tôi không phát hiện đoạn video đó trong điện thoại của Lưu Liên Minh.

           Nghe đến đây Tưởng ca có phần thả lỏng, còn chưa kịp vui mừng thì Đỗ Thành lại nói tiếp. 

            - Nhưng chúng tôi phát hiện thư điện tử anh ta tự gửi vào hòm thư của mình trươc khi chết. Thư điện tử đã bị người ta xóa đi nhưng sớm muộn gì chúng tôi cũng khôi phục lại nhờ máy chủ. Khi lục soát ở nhà cô, chúng tôi phát hiện một mảnh móng tay nhỏ. Đây là kết quả hóa nghiệm, tôi vẫn chưa đọc nó. Cô chịu khai ra trước khi tôi mở nó ra thì kết quả sẽ thế này. Nếu sau khi tôi mở nó ra cô mới muốn khai thì lại là một kết quả khác. 

              Đỗ Thành vừa dứt lời, cả căn phòng liền rơi vào im lặng. Tất cả đều đang hướng về người phụ nữ. Tưởng ca bất lực thật rồi, cô đã đi đến đường cùng rồi, mọi sự chống cự bây giờ có thể cho là vô nghĩa. Ngay thời khắc anh đưa tay lật bản báo cáo thì chợt nghe giọng của Tưởng Ca.

              - Tôi tưởng họ chết rồi thì tôi sẽ được tự do. Kẻ mưu sinh bằng nghề tạo mặt nạ cho phụ nữ như Lương Nghị lại mê mẩn bàn tay của phụ nữ nhất. Mặt có thể chỉnh sửa, tính cách cũng có thể thay đổi nhưng chỉ có bàn tay là không thể sửa được. Tối hôm đó, tôi bỏ Xyanua vào trong móng tay, cố tình sơn màu bắt mắt một chút, rồi cùng hắn uống rượu. Như dự tính hắn thích thú ngắm nghía, ngậm lấy ngón tay tôi, thuốc độc cứ thế mà tràn vào. Tôi tận mắt nhìn thấy hắn quằn quại, đau đớn, sùi bọt mép đến chết. 

             - Một vụ phạm tội gần như hoàn hảo. Nhưng người thông minh như cô sao lại rơi vào bẫy của Lương Nghị?

             Đỗ Thành thấy cô im lặng mới hỏi tiếp. Tưởng Ca nghe xong chỉ biết cười trừ trước số phận.

             - Bởi vì gương mặt của tôi. Trong ngành, nam giới luôn chiếm ưu thế tuyệt đối. Chủ thuê sẽ nhìn vào nhà thiết kế nam đầu tiên. Họ tin tưởng nam giới hơn, còn tôi... một người phụ nữ mặt mũi tầm thường mãi mãi chìm trong biển người. Như thể có một bức tường dày cộp chặn con đường tiến lên của tôi. Tôi phải tranh cướp một cơ hội với biết bao người đàn ông. Nếu tôi không được nhìn trúng từ lần gặp đầu tiên, cơ hội sẽ bị cướp mất. Vậy nên tôi thề rằng mình phải là một người nổi bật. Tính cách không bứt phá được bức tường ấy, tôi phải dùng sắc đẹp để bứt phá. Hắn ta nói với tôi: "Không có vấn đề gì. Cứ tin ở tôi. Cô chỉ cần nhắm mắt lại, ngủ một giấc, khi tỉnh lại, cô sẽ trở nên xinh đẹp như họ." Và quả nhiên, sau khi phẫu thuật gương mặt tôi xinh đẹp hơn rất nhiều. 

             - Sau đó Lương Nghị nhân cơ hội chuốc thuốc cô như những cô gái khác à?

             - Tôi mới là nạn nhân đầu tiên. 

             Nghe đến đây cả Đỗ Thành và Thẩm Dực đều không kìm được mà bị chú ý, trên mặt hiện rõ hai chữ khó tin. Tưởng Ca cũng không có ý định giấu diếm như trước nữa.

             - Căn phòng bí mật đó cũng là do tôi thiết kế. Lúc mới nhìn thấy căn phòng đó, hắn vô cùng thích thú, hào hứng "Quá hoàn hảo, đúng là một thiết kế hoàn hảo không chút sơ hở nào. Cô Tưởng à, xem ra tôi đã nợ cô một khoản kinh phí lớn rồi." Đương nhiên, lúc đó tôi nghĩ rằng đó là một sự trả ơn, vì hắn đã giúp tôi có được khuôn mặt này lại không thu của tôi một đồng. Tôi cũng từng hỏi mục đích của hắn khi muốn xây căn phòng này. Hắn nói hắn muốn tìm một nơi không ai có thể làm phiền để thực hiện giấc mơ lúc nhỏ. Đó cũng là lúc tôi bị hắn bỏ thuốc.

              - Sao lúc đó cô không báo cảnh sát? - Có lẽ cùng là phụ nữ, Lý Hàm tỏ ra khá bất bình.

              - Nếu tôi báo cảnh sát, anh ta sẽ lập tức phát tán những đoạn video đó ra ngoài. Sự nghiệp của tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vẫn còn tương lai cơ mà. Dù phải bước tiếp một cách tệ hại tôi cũng không dừng bước tại đây. 

              - Vậy nên cô trơ mắt nhìn những cô gái khác dẫm lên vết xe đổ của cô mà không làm gì cả. 

             Sắc mặt Tưởng Ca đã có chút thay đổi, giọng cô trầm xuống chứa đựng cả sự hối hận và bất lực. 

              - Tôi thừa nhận, ở mức độ nào đó, tôi là đồng phạm của hắn. Hắn làm nhục tôi, trêu đùa tôi, không ngừng sai khiến tôi giớ thiệu khách hàng cho hắn. Có lúc tôi còn biết ơn hắn, bởi vì hắn đã cho tôi gương mặt này. Dựa vào gương mặt này mà tôi được bộc lộ tài năng, có được danh lợi. Nhưng tôi có được càng nhiều thì càng không còn suy nghĩ chống lại hắn.

                 Tưởng Ca hơi nhíu mày, rõ ràng cô rất thống khổ, rất bối rối, nhưng cả quá trình cô luôn mạnh mẽ chống lại cảm xúc của mình.

                 - Vậy sau đó, tại sao cô lại giết anh ta? 

             [ Lương Nghị bước vào.

                - Tại sao cô lại muốn rời khỏi Bắc Giang?

                - Tôi đã lấy được dự án, chuẩn bị đến Thượng Hải phát triển. Anh muốn bao nhiêu tiền.

                Tưởng Ca hiểu mục đích của hắn, cô vô cùng bình tĩnh hỏi.

                 - Thứ tôi muốn không phải là tiền. Bây giờ, cô là nhà thiết kế nổi tiếng, sự nghiệp đang phát triển, nên có lẽ sẽ gặp phải không ít đố kị từ đồng nghiệp phải không? 

                 - Cô nói xem, nếu tôi đăng những thứ hay ho kia lên mạng, thì sẽ thế nào? 

                  Hắn vén tóc cô, bắt đầu đe dọa. Tưởng Ca còn chưa kịp phản ứng trước lời khiêu khích kia liền bị hắn chặn họng. 

                   - Những người từng bị cô đánh bại nhất định sẽ không tiếc mọi giá đạp vinh dự của cô xuống dưới chân. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cô có thể tiếp tục có được sự nghiệp hoàn mỹ của mình. 

                     Nói rồi, Lương Nghị quay lưng rời đi ]


Bình luận