Vụ án 10 - Chương 1

Đỗ Thành như thường lệ, buối sáng lái xe đến cảnh cục, cấp dưới vừa nhìn thấy anh từ thang máy bước ra đã vui vẻ chào hỏi:

- Chào đội trưởng Thành.

Anh thuận thế gật đầu. Vừa hay lúc này điện thoại trong túi đồ chuông, Đỗ Thành nhìn qua cái tên liền chậc một tiếng, nét mặt lập tức chán nản:

- Alo.

- A Thành - Giọng Đỗ Khuynh từ đầu dây bên kia vọng lại.

Còn chưa kịp để đối phương lên tiếng, anh bày ra bộ mặt chán ghét, nhanh chóng cắt ngang.

- Không đi.

- Chị chưa nói gì mà.

- Tiệc rượu, tiệc đứng, liên hoan, party, gì nữa? - Đỗ Thành vừa đi nghênh ngang đến phòng làm việc vừa trả lời.

- Bị em đoán được rồi. Ngày mai đúng là có...

- Em không rảnh - Kịch bản này Đỗ Thành đã quá quen rồi, chưa đợi chị gái giải trình hết, anh đã phải vội vã ngắt lời.

- Tưởng Phong nói với chị mai em nghỉ phép - Giọng Đỗ Khuynh vẫn vô cùng lac quan, cảm giác như đã nắm thóp được cậu em trai.

- Em nói rồi em không có hứng thú.

- Lãnh đạo các ngành của Bắc Giang đều đến dự.

- Em đến nơi rồi, không nói với chị nữa.

Dứt lời Đỗ Thành lập tức cúp máy. Đúng lúc này giọng nói trong trẻo, thân thuộc vang lên lập tức thu hút sự chú ý của anh. Thẩm Dực hôm nay đến hơi muộn, lại nhìn thấy Cảnh sát Phi đứng trước cửa phòng.

- Chào chị Phi.

- Tôi chờ cậu cả buổi - Cô nhìn thấy Thẩm Dực mắt liền sáng lên.

- Chuyện gì thế? - Thẩm Dực vừa mở cửa vừa thắc mắc hỏi.

- Vào trong rồi nói.

- Được, mời vào.

Thẩm Dực nhanh chóng mời đối phương vào phòng. Đỗ Thành ở bên ngoài nghiêng đầu nghe ngóng cũng không kìm được tò mò đi theo, dù sao cũng không bận chuyện gì, tiện thể tới xem con mèo một chút cũng được. Thấy sắc mặt đối phương nôn nóng không thôi, nên chưa kịp cất đồ, Thẩm dực đã phải vội vã hỏi:

- Chuyện gì vậy, chị Phi.

Cảnh sát Phi vô cùng hào hứng, luôn miệng nói:

- Bạn thân của con gái nhà anh họ bạn tôi xinh xắn cực kỳ, nhưng tới giờ vẫn độc thân. Vì vậy tôi quyết định giới thiệu cho nó một nam cảnh sát vô cùng ưu tú của chi cục chúng ta. Tôi cảm thấy cậu khá phù hợp.

Đỗ Thành đến sát bên cửa, còn ngó vào trong quan sát rồi mới quyết định khoanh tay dựa vào tường xem kịch. Thẩm Dực vừa đặt túi lên bàn đã bắt gặp bộ mặt hóng hớt của anh, nụ cười trên miệng hơi thu lại, đối diện với ánh mắt của anh khiến cậu nhất thời chưa phản ứng kịp. Vài giây sau cậu mới ngơ ngác quay sang nhìn cảnh sát Phi, ngượng ngùng. Đỗ Thành ở bên ngoài khóe miệng cong vút, vui vẻ nhìn vẻ mặt lúng túng của cậu.

- Cảm ơn chị Phi. Tôi cảm thấy mình chưa đủ ưu tú.

Cảnh Sát Phi không để ý nhiều, cứ mải khen ngợi, tâng bốc đối phương lên.

- Cậu không đủ ưu tú thì ai ưu tú. Hào hoa phóng khoáng tuấn tú lịch sự. Cậu chính là gương mặt đại diện của chi cục chúng ta.

Thẩm Dực càng nghe càng ngại ngùng, bối rối, hết xoa tay lại ôm đầu.

- Quyết định vậy đi, 10 giờ sáng mai - Cảnh Sát Phi ánh mắt kiên định nhìn cậu.

Thẩm Dực ái ngại nhìn cô, cứ muốn ngắt lời lại bị sự nhiệt tình của đối phương cắt ngang.

- Chị Phi chuyện là, thật ra không may là sáng nay tôi có tiết.

Cảnh sát Phi có chút hụt hẫng, nét mặt hào hứng ban đầu cũng nhạt dần.

- Thế chiều thì sao?

Vốn Thẩm Dực còn đang lúng túng, lục lọi trong đầu một lý do chính đáng thì lúc này, thanh niên hóng hớt họ Đỗ từ bên ngoài nói vọng vào, còn hí hửng nhấn mạnh gợi đòn.

- Đừng có từ chối ý tốt của chị Phi, cậu là gương mặt đại diện của chi cục đó.

Thẩm Dực bị anh trêu chọc như vậy không hề nao núng, thậm chí còn phải thầm cảm ơn vị đội trưởng đáng kính đã "gợi ý" giúp cậu thoát một bàn thua trông thấy. Thẩm Dực hào hứng quay sang Cảnh sát Phi, đề xuất:

- Ấy, chị Phi, đội trưởng Thành ngày mai nghỉ phép.

Đỗ Thành vừa nghe câu này liền thu hồi nét cười, sắc mặt lập tức thay đổi, tròn mắt hốt hoảng nhìn cậu. Thẩm Dực nói đến đây điên cuồng liếc mắt ra hiệu với Chị Phi. Đỗ Thành cảm thấy điềm chẳng lành nhanh chóng quắp đuôi bỏ chạy. Cảnh sát Phi nhanh chóng hiểu ý của cậu, vội vã gọi với theo:

- Tiểu Đỗ à...

Đỗ Thành oán niệm quay đầu, múa máy đủ đường phủ nhận:

- Chị Phi à, em còn cách chữ ưu tú xa lắm. Chị xem, em có chỗ nào ưu tú chứ.

Mặc cho anh dùng mọi biện pháp van nài, đối phương vẫn nhanh chóng tiếp cận, thản nhiên đem những lời vừa nói với Thẩm Dực đem ra bác bỏ mọi sự phản kháng của Đỗ Thành.

- Cậu không ưu tú thì ai ưu tú chứ. Cậu xem đi, hào hoa phóng khoáng tuấn tú lịch sự. Quả đúng là gương mặt đại diện của chi cục chúng ta.

Nói xong cô còn bồi thêm một nụ cười rạng rỡ, đầy thảo mai. Cán cân trong chốc lát thay đổi, cục diện xoay chiều lại biến mình thành người "bị hại" khiến Đỗ Thành chỉ có thể dùng lí lẽ yếu ớt phản pháo lại.

- Không phải đâu chị Phi... Thực ra em...

- Đừng có từ chối ý tốt của chị Phi.

Thẩm Dực từ trong phòng bình thản nói vọng ra, còn bắt chước giọng điệu trước đó của Đỗ Thành đem ra khiêu khích. Đỗ Thành ngậm đắng nuốt cay nhướng mày, câu này sao mà quen thế cơ chứ. Anh bặm môi thầm chửi chính mình, cuối cùng chỉ có thể bất lực quay mặt đi. Thật không ngờ đội trưởng đội cảnh sát hình sự chi cục Bắc Giang lại có ngày này, chọc người khác lại thành ra tự đào hố chôn mình, cái này chính là cười người hôm trước hôm sau người cười đó. Không thể từ chối cũng chẳng có lý do chính đáng để từ chối, anh thua rồi, chỉ có thể im lặng, ngậm ngùi chấp nhận số phận. Cảnh sát Phi nhanh chóng bắt lấy cơ hội, dán lên áo anh một tờ giấy note, vui vẻ nói.

- Cứ quyết định vậy đi. Địa chỉ, tên, số điện thoại đều ghi rõ ràng rồi. Nhờ cậu, giành vinh quang cho chi cục chúng ta vậy.

Thẩm Dực nhìn thấy bộ dạng thất thần của anh thì không nhịn được bật cười, nhưng cũng không quên tranh thủ chọc chó, khiến đối phương xù lông. Cậu giơ nắm đấm lên trước mặt, ánh mắt vô cùng quyết tâm nhìn anh.

- Cố lên, giành vinh quang.

- Không được đến muộn đâu nhé.

Cảnh sát Phi dặn dò rồi vỗ vai anh, bước ra ngoài. Đỗ Thành gượng cười, trước khi quay đi còn ý niệm ném cho người trong phòng cái nhìn chết chóc.

----***----

Hà Dung Nguyệt chạy đến chưa tài liệu cho cấp dưới xử lí, vừa quay đầu cô đã nhìn thấy Đỗ Thành đang cúi đầu rót nước vô cùng chuyên chú thì không nhịn được bước tới hỏi.

- Nghe nói anh sắp đi xem mắt à.

Đỗ Thành có chút sửng sốt, lúng túng nhìn cô, vốn anh còn định phủ nhận, nhưng pháp y Hà đã vội vã bổ sung.

- Chị Phi nói với tôi rồi.

Đỗ Thành càng thêm gượng gạo, đảo mắt né tránh cái nhìn của đối phương, chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. Cũng không biết có phải bị bộ mặt của anh chọc cười hay không, một giây sau cô lập tức mỉm cười, còn vui vẻ cổ vũ.

- Cố lên.

Đỗ Thành ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng mới đưa cốc nước lên miệng, phi một mạch về phòng.

--- Học Viện Mỹ thuật Bắc Giang ---

Thẩm Dực nhận được lời mời từ chủ nhiệm, lại tiện thể được nghỉ phép ở Chi cục nên cũng nhiệt tình nhận lời. Thực ra buổi học này khá đặc biệt, vì đa số sinh viên đều đã hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp, buổi học này cũng xem như đánh giá cuối năm, nhưng Thẩm Dực không hề qua loa, cậu cũng đã xem qua toàn bộ bài vẽ của sinh viên, chỉ là trong số đó có một trường hợp khá đặc biệt. Thẩm Dực bước vào giảng đường vui vẻ mở lời.

- Chào buổi sáng các bạn.

- Chào buổi sáng, lão sư.

Vừa đặt tài liệu xuống bàn, cậu đã nhìn về phía sinh viên, hỏi:

- Triệu Hiểu Húc đâu?

Một nam sinh đơn độc ngồi hàng ghế thứ ba giơ tay. Thẩm Dực mỉm cười đề nghị:

- Em hãy mang dụng cụ vẽ của mình lên đây.

Thiếu niên khá cao, mặc một chiếc áo hoodie, bên ngoài khoác áo bò cá tính, cậu cũng không thắc mắc tại sao, chỉ lặng lẽ làm theo. Thẩm Dực sắp xếp giá tranh, cũng đặt một chiếc ghế cạnh đó, ra hiệu đội phương ngồi xuống. Cậu cầm trên tay một chiếc tai nghe đưa cho nam sinh:

- Tôi muốn em đeo tai nghe vào, nghe âm điệu trong tai nghe phát huy tưởng tượng vẽ một bức tranh phong cảnh.

Triệu Hiểu Húc có chút tò mò nhìn cậu, nhưng mặt vẫn không biến sắc, lạnh lùng gật đầu nhận lấy tai nghe. Lúc này Thẩm Dực mới bắt đầu tiết học, cậu cầm bức tranh trên bàn đưa ra phía trước. Không rõ bức tranh vẽ phong cảnh hay đồ vật gì, nhìn qua chỉ là từng khối màu loang lổ, mảng màu sáng tối chồng chéo lên nhau, các mảng màu cũng không tuân theo bất kì quy luật nào thoạt nhìn sẽ khiến người xem có chút khó chịu. Sinh viên phía dưới, có người tò mò , có người ngạc nhiên, cũng có người bắt đầu bàn tán, Thẩm Dực từ tốn nói.

- Đây là tác phẩm tốt nghiệp tranh phong cảnh của Triệu Hiểu Húc được đánh giá hạng chót trong hoạt động sinh viên chấm điểm cho nhau. Cả lớp tổng cộng có 11 sinh viên, đánh giá tác phẩm của em ấy dưới mức đạt.

Sau đó cậu lại lấy ra một tập giấy trên bàn.

- Tiếp theo, tôi sẽ đọc một vài đánh giá tiêu biểu. "Bức tranh này khiến người ta có cảm giác bất an mãnh liệt, cảm giác chiếm hữu quá rõ ràng". "Nhìn tranh thấy người, tôi nghĩ ..." - Nói đến đây Thẩm Dực dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía sinh viên – "Người vẽ ra tác phẩm như vậy là một kẻ điên"

Nhận thấy các sinh viên khác đều im lặng Thẩm Dực kéo một bức tranh từ phía sau bày ra trước mắt mọi người.

- Đây là kiệt tác của William Hogarth, "Lãng tử trong viện tâm thần". Bây giờ ai có thể nói cho tôi biết trong bức tranh này, ai là người điên.

Vừa dứt lời, sinh viên bên dưới lập tức nhìn ngang ngó dọc, thảo luận với những người bên cạnh.

- Bức này là ai vẽ vậy?

- Em nghĩ họ đều là người điên – Một nam sinh mạnh dạn lớn tiếng.

- Em nghĩ hai người phụ nữ ở phía sau không phải người điên – Một nữ sinh khác nhanh chóng đưa ra ý kiến.

- Tại sao? – Thẩm Dực khơi gợi.

- Họ ăn mặc chỉnh tề, trang trọng. Tay phe phẩy quạt. Nét mặt nhìn những người khác vừa tò mò vừa khinh miệt. Càng giống như khán giả ngoài cuộc hơn.

- Em trả lời đúng rồi. Hai cô gái cao quý này quả thật là đến viện tâm thần để tham quan. Người đến tham quan viện tâm thần khi đó đều sẽ phải trả phí, như vậy sẽ giúp họ duy trì được việc kinh doanh của mình.

Học viên phía dưới vừa nghe xong liền không nhị được cảm thán: "Điên rồi sao? Còn đến bệnh viện tâm thần để tham quan á?". Đúng lúc này giảng đường đột nhiên vang lên giọng nữ trầm thấp, uy lực, át đi toàn bộ tiếng xôn xao bàn tán.

- Thầy Thẩm.

Học viên trong lớp bấy giờ mới chú ý đến sự xuất hiện của người phụ nữ kia: "Chị ấy là ai vậy, chưa gặp bao giờ". Thẩm Dực cũng bị giọng nói kia thu hút, ban đầu cậu còn tỏ ra ngơ ngác, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ ấy, cậu lập tức thả lỏng, mỉm cười.

- Mời nói.

Người phụ nữ đội mũ vành đen, chống cằm suy nghĩ rồi nói.

- Tôi cảm thấy, người không mặc đồ ở giữa bức tranh chắc chắn không phải người điên.

Thẩm Dực có chút kinh ngạc hỏi lại.

- Tại sao?

- Khi nãy cậu nói bức tranh này tên "Lãng tử trong viện tâm thần", vậy người ở vị trí trung tâm bức tranh chắc là lãng tử chứ không phải người điên.

Thẩm Dực cúi đầu khẽ cười sau đó mới nhìn đối phương tán hưởng.

- Chị nói không sai, anh ta quả thực là nhân vật chính của bức tranh này, Lãng tử trong viện tâm thần, trong thời gian học đại học, vô tình thừa kế một khối tài sản, nhưng toàn bộ đều bị thua sạch trên bàn cược. Hôm phá sản, tinh thần anh ta suy sụp, tự sát không thành, sau đó liền bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

- Thật không có tính người, chỉ tự sát thôi cũng bị nhốt lại – Một nam sinh bất bình hét lên.

Thẩm Dực lập tức chen ngang.

- Nói hay lắm, tôi cũng muốn hỏi, bị nhốt trong viện tâm thần thì cứ phải là người điên sao? Thực sự, Hogarth muốn nói với người đời sau rằng bình thường và điên dại đều bị xã hội định nghĩa. Một xã hội lạc hậu và lộng quyền sẽ điên cuồng hóa người bình thường. Vậy rốt cuộc ai là người điên, quyền phán quyết đều nằm ở trong tay mỗi người chúng ta. Mà mỗi người chúng ta bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đồng loại của mình phán quyết.

Người phụ nữ ngồi phía dưới lắng nghe vô cùng chăm chú, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi người cậu. Mà Thẩm Dực lúc này bước ra phía sau Triệu Hiểu Húc, mỉm cười, sau đó mới đưa tay gỡ tai nghe của cậu xuống, rồi khom người, nói với cậu.

- Cho tôi biết, em đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì?

Triệu Hiểu Húc trầm lặng một hồi rồi đáp.

- Đây là bản Serenade của Schubert, em nhìn thấy có người chèo thuyền. Mái chèo gạt bông súng trên mặt nước.

Nói rồi cậu lại nhìn sang Thẩm Dực, đôi mắt long lanh, bừng sáng. Thẩm dực hài lòng gật đầu, rồi dứt khoát lấy bức tranh giơ lên trước mặt toàn bộ sinh viên, hỏi:

- Bây giờ còn ai định nghĩa em ấy như thế nữa không?

Học viên phía dưới một lần nữa ngỡ ngàng, tròn mắt nhìn bức tranh trên tay cậu, một bức tranh phong cảnh vô cùng thơ mộng, ánh trăng, mặt nước, con thuyền đều vô cùng có hồn hoàn toàn trái ngược với những nét vẽ bất quy tắc trong bức tranh đầu. Lần này đến lượt người phụ nữ phía dưới, mỉm cười thán phục. 

Bình luận