Vụ án 7 - Chương 2

     Sáng sớm, Thẩm Dực vừa đến cảnh cục đã thấy Lý Hàm cùng Tưởng Phong chụm đầu lại sắp xếp lại các manh mối của vụ án rồi viết lên tấm bảng trong suốt. Bọn họ một người đứng chỉ một người vừa lẩm nhẩm vừa dán hình ảnh hiện trường cùng nghi phạm. Cậu cũng không có làm phiền họ, ngồi đối diện tấm bảng xem xét.

     - Dùng ảnh chụp con ngươi để lần theo đến tận thành phố khác, chuyện này đáng sợ thật đấy - Lý Hàm ở bên cạnh vừa nhìn vừa cảm thán.

     Đỗ Thành lúc này cũng vừa đến, chạy đến tụ họp cùng bọn họ. Tưởng Phong vừa nhìn thấy anh liền nói.

     - Đội trưởng, bưu phẩm của anh, em đã để vào phòng rồi. 

      Tưởng Phong nói xong, lại quay trở lại công việc đang dở. Đô Thành cầm lấy báo cáo trên bàn đọc qua một lượt.

     - Lời khai này của ai vậy? Sao lại có thêm một bản nữa.

     - Ồ, là bạn gái của Triệu Minh Triết, Lục Đình, tối hôm qua cô ấy đến đây. 

    Tưởng Phong sau khi hoàn thành sắp xếp dữ liệu trên bảng mới quay ra tóm gọn lại.

      - Dựa vào số chứng minh thư và số điện thoại của Triệu Minh Triết, em đã lọc ra toàn bộ hành trình trong tuần này của anh ta,  Lúc 3 giờ 42 phút chiều hôm kia, anh ta đi xe bus đến Bắc Giang , lúc 5 giờ 35 phút, anh ta thuê khách sạn bình dân ở đường số 3 Đài Đông cách chung cư Trần Thu Văn sống chưa đến 700m. Lúc 1 giờ chiều hôm qua, anh ta đi đến chợ bán hàng nhỏ, cách khách sạn 2 trạm đường mua trang phục và mũ nhân viên giao hàng, thanh toán bằng WeChat Pay. Lúc 1 giờ 45 phút chiều về đến khách sạn. Theo như Camera giám sát, lúc 4 giờ 7 phút chiều, anh ta mặc trang phục của nhân viên giao hàng đi đế chung cư của Trần Thu Văn. Vào 4h 55 phút chiều, đường dây 110 nhận được điện thoại của Trần Thu Văn báo án.

     Tưởng Phong dừng lại một chút, quay về phía mọi người rồi mới tiếp tục.

     - Động cơ giết người rõ ràng, loạt hành động vô cùng hoàn chỉnh. Các mốc thời gian so với lời khai của Trần Thu Văn và bằng chứng Lục Đình cung cấp đều rất khớp - Nói đến đây cậu lại nhìn về phía đội trưởng như hỏi ý kiến - Em nghĩ, Triệu Minh Triết giết người không thành, cuối cùng bị nạn nhân của bạo lực gia đình giết ngược lại.

     Đỗ Thành nghe đến đây cũng không ccos lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, nhưng anh lại đột nhiên nhớ tới Thẩm Dực bên cạnh, lập tức quay sang hỏi.

     - Cậu nghĩ sao?

     Thẩm Dực lắng nghe từ đầu luôn không dời mắt khỏi tấm bảng, chưa từng buông lỏng, mà hành vi này lại đồng thời khiến Đỗ Thành bất giác nghi hoặc. 

     - Đầu anh ta rất nhỏ.

      Thẩm Dực nói ra một câu này, cả ba người còn lại đều đồng loạt khó hiểu thuận theo ánh mắt của cậu nhìn về tấm bảng. Thẩm Dực lúc này mới từ từ đứng dậy.

      - Lúc điều tra ở hiện trường tôi đã cảm thấy tỉ lệ cơ thể của anh ta có chỗ nào đó không đúng. Bây giờ nhìn kĩ lại mới phát hiện đầu của người chết nhỏ hơn những người đàn ông bình thường.

     - Vậy thì sao? - Tưởng Phong mù mờ đặt mông xuống ghế thắc mắc.

     - Mọi người nhìn xem - Thẩm Dực chỉ vào quần áo mà thi thể đang mặc - Loại mũ của nhân viên giao hàng này chỉ có một cỡ, cũng không thể điều chỉnh độ rộng chật. Đầu của người chết nhỏ như vậy lại đội cái mũ to như vậy không thể vừa vặn như thế được. 

      Tưởng Phong có nghe nữa cũng chẳng hiểu quay sang nhìn Đội trưởng, Đỗ Thành cũng thắc mắc không kém, đành xuôi theo logic của cậu nói thêm:

      - Trong lời khai của Trần Thu Văn có nhắc đến lúc cô ấy nhìn qua lỗ nhòm ở cửa, mặt của Triệu Minh Triết bị chiếc mũ che kín hoàn toàn, vậy nên cô ta mới không nhận ra. 

      - Thế thì càng đáng sợ hơn - Lý Hàm khoanh ta cảm thán - Đến cả chi tiết như đóng giả làm nhân viên giao hàng dùng mũ che mặt mà cũng nghĩ chu đáo như vậy. Đây là vụ mưu sát được lên kế hoạch rất tỉ mỉ a.

      - Không, không - Thẩm Dực lắc đầu phủ nhận - Ý tôi là hiện trường rất lộn xộn. Trần Thu Văn từng nói hai bọn họ xảy ra giằng co kịch liệt. Nhưng tại sao một chiếc mũ chỉ cần chạm là rơi lại vẫn nằm ngay ngắn trên đầu người chết. Điều này không hợp lý.

      Ba người bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra nghi hoặc của cậu, đều cau mày suy nghĩ. Đỗ Thành đang đăm chiêu liền nhận được điện thoại, là Hà Dung Nguyệt, sau đó liền quay sang nói với bọn họ.

      - Khám nghiệm tử thi phát hiện ra vấn đề mới. 

----Phòng pháp y----

     Thẩm Dực nghiêm chỉnh nhìn qua ống kính hiển vi, phóng đại tế bào cơ tim, đột nhiên nói vu vơ.

     - Cánh đồng lúa mì quạ bay. 

     Cả Hà Dung Nguyệt cùng Đỗ Thành đều đồng loạt nhìn về phía cậu, hỏi:

     - Cậu nói gì?

    Thẩm Dực cũng không quay lại nhìn vẻ mặt bọn họ, chậm rãi giải thích.

     - Tôi nói, các lớp sợi được xếp theo hình gợn sóng này rất đẹp, giống y như bức tranh của Van Gogh. Khi quạ bay qua cánh đồng cuốn theo cơn sóng lúa mì.

      Đỗ Thành thở ra một hơi bất lực, chán nản nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, Hà Dung Nguyệt không biết phản bác ra sao, cũng thuận theo ý cậu nói thêm.

     - Đáng tiếc trong mắt pháp y, thứ khiến sợi cơ tim gợn lên cơn sóng lãng mạn không phải vì cánh của con quạ mà là dòng điện. 

     Thẩm Dực nghe đến đây lập tức bừng tỉnh, bỏ kính hiển vi chạy tới chỗ Chị Nguyệt. 

     - Ý cô là lúc còn sống anh ta từng bị điện giật - Đỗ Thành xoa cằm.

     - Trên da không có dấu vết điện giật rõ ràng, nhưng các sợi cơ tim xuất hiện gợn sóng nhẹ chính là bằng chứng. Anh xem - Hà Dung Nguyệt đưa bản báo cáo cho anh - Tế bào nội mô mạch kẽ tim mang sắc tố đậm. Hơn nữa tâm thất trái có hơi phình to là dấu hiệu của suy tim mãn tính. Lúc nạn nhân còn sống có bệnh tim nhẹ. Sau khi bị điện áp thấp giật dẫn đến sốc rung tâm nhĩ.

     - Vì vậy trước khi anh ta bị đâm chết, đã mất đi năng lực phản kháng. 

     - Đúng. Còn nữa, tôi cảm thấy vết thương trên người anh ta có vấn đề. 

     - Vấn đề gì? - Đỗ Thành cau mày hỏi.

     - Chiều cao của Châu Vãn Ý và Triệu Minh Triết có chênh lệch. Nếu đúng như lời cô ấy nói thì trong lúc phản kháng mới cầm dao giết người vậy thì...

     - Ối ... 

     Đỗ Thành đột nhiên bị Hà Dung Nguyệt cầm bút mô phỏng tư thế đâm của nạn nhân nên bị giật mình, xém chút theo phản xạ đánh lại. Thẩm Dực vừa nhìn thấy lập tức phản ứng.

     - Vết dao sẽ hướng lên trên. 

     - Không sai - Chị Nguyệt thầm cảm thán - Nhưng vết thương của Triệu Minh Triết đều là bị đâm vào theo phương nằm ngang. 

      Lời vừa dứt, cả ba đồng loạt đặt ánh mắt lên cái xác bất động trắng bệch cùng ba dấu dao rõ rệt in trên người thi thể.

----***----

      Giữa trưa, Tưởng Phong sau khi đưa người rà soát hiênn trường lập tức trở về báo cáo, cậu tìm đội trưởng, đưa cho anh một vật bọc trong túi zip.

      - Bọn em vừa kiểm tra nhà ở của Trần Thu Văn phát hiện cây súng điện ở bãi cỏ xanh dưới nhà của họ. Trên đó có dấu vân tay của cô ta. 

     - Bây giờ cô ta phải nói thật rồi. 

---- Phòng thẩm vấn ----

    Đỗ Thành cầm khẩu súng kích điện lên, hướng Trần Thu Văn.

     - Khẩu súng kích điện này tìm thấy ở khu vực sân cỏ dưới nhà cô. Chúng tôi đã điều tra rồi, trong khoảng thời gian trước đây cô đã mua nó trên mạng. Bên trên có DNA của Triệu Minh Triết. Theo như lời cô nói, anh ta đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô, vậy tại sao cô lại có thể biết trước mà chuẩn bị sẵn vũ khí phòng thân. 

    Thấy đối phương không phản ứng, anh tiếp tục.

     - Theo kết quả kiểm tra hiện trường, thi thể của Triệu Minh Triết có dấu vết lôi kéo rõ ràng kết hợp với báo cáo khám nghiệm tử thi lúc đầu, chúng tôi có thể khẳng định Triệu Minh Triết không thể bị cô giết trong lúc phòng vệ. Cô Trần, tôi hỏi cô một lần nữa, hôm đó ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

     Trần Thu Văn cúi đầu lẳng lặng không đáp. Đỗ Thành có chút mất kiên nhẫn nhưng vẫn chậm rãi cất lời.

     - Được, vô không nói thì tôi nói. Hôm đó cô thấy hắn lao vào tấn công cô, theo như chuẩn bị, cô dí súng điện vào người anh ta khiến Triệu Minh Triết bất động. Sau đó mới cầm con dao gọt trái cây đâm anh ta từ trên xuống, tử vong tại chỗ. cuối cùng cô đội lại chiếc mũ, phi tang vật chứng, báo cảnh sát - Dừng lại một khắc anh nói tiếp - Nếu như cô thực sự giết Triệu Minh Triết sau khi anh ta mất khả năng phản kháng thì hành động của cô không được coi là phòng vệ chính đáng hoặc phòng vệ quá mức, mà là cố ý giết người. 

     Mặt Đỗ Thành đanh lại thấy rõ, Trần Thu Văn nhìn anh nhưng vẫn một mực im lặng.

     - Nếu như bây giờ cô chịu nói rõ mọi chuyện còn có cơ hội được khoan hồng. 

     Cô gái hạ mắt, đắn đo một lúc lâu mới nhỏ nhẹ cất tiếng.

     - Phải. Tôi cố ý giết anh ta. 

     Đỗ Thành nhíu mày nghi hoặc, chờ đợi, Trần Thu Văn kích động nói tiếp.

     - Vết thương trên người sẽ mau chóng lành, nhưng vết thương trong lòng thì sao? Tôi trốn khỏi chỗ anh ta nhưng tôi chưa từng một lần được giải thoát. Chỉ cần ngĩ đến khuôn mặt anh ta, chỉ cần nghĩ dén ba chữ Triệu Minh Triết, tôi sẽ không ngủ được - cô nhắm mắt hồi tưởng, lại mau chóng mở mắt, hít một hơi dài - Bốn năm, bốn năm rồi, tôi không dám lên phố, không dám đăng mạng xã hội, không dám quen người mới, thậm chí chỉ cần có đàn ông lại gần tôi cũng thấy sợ. 

     Đỗ Thành nghe đến đây thì cúi đầu trầm mặc, Lý Hàm ở bên cạnh anh đã sớm không ghi chép được gì nữa, yên lặng nhìn đối phương bằng con mắt thương cảm.

     - Mua khẩu súng điện kia cũng không phải là biết trước điều gì, tôi sống dựa vào nó. Mỗi lần có người gõ cửa, tôi đều cầm theo nó mới dám ra ngoài. 

    Đỗ Thành kìm lại cảm xúc bất dồng trong người.

     - Thế nên khi Triệu Minh Triết xuất hiện ở cửa nhà cô, cô đã dùng súng điện là vì phản xạ tự nhiên do cô căng thẳng trong một thời gian dài.  

     Trần Thu Văn gật đầu.

     - Vậy sau khi anh ta bị sốc mà ngã xuống, cô lại đâm anh ta ba nhát. Đây chắc không phải là phản xạ tự nhiên đâu nhỉ?

     - Anh ta cử động. Anh ta... Anh ta đã nằm trên đất rồi đột nhiên cử động. Anh có biết là chỉ cần anh ta đứng dậy anh ta nhất định sẽ giết tôi không? 

     Đỗ Thành khó xử xoa đầu.

     - Vậy còn chiếc mũ kia thì sao? Nếu đã sợ như thế vì sao còn đội mũ vào cho anh ta?

     - Vì tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta. Tôi rất sợ gương mặt đó.

      Đỗ Thành càng nghe càng thêm rối, lại không có thêm chứng cứ, đành gọi người đưa cô ta trở lại phòng tạm giam. 

Bình luận