Phiên ngoại 1

PN1 Phồn Tinh


Từ khi thấy Phác Xán Liệt và Bạch Hiền chuẩn bị một lễ kết hôn kinh hỉ như thế, Trương Nghệ Hưng cũng bắt đầu có điểm rục rịch, cậu không muốn nói rõ, chỉ là thỉnh thoảng đi bên cạnh Ngô Diệc Phàm đưa ra những gợi ý lờ mờ. Nhưng cái tên Ngô Diệc Phàm không biết ngu thật hay ngu giả, không hiểu được mấu chốt vấn đề, làm Trương Nghệ Hưng sốt ruột gần chết, gần đây lại có chút thần thần bí bí.


Cuối cùng vào một buổi tối sau khi Ngô Diệc Phàm đi ra cửa, Trương Nghệ Hưng liền theo sau.


Dọc đường đi, Trương Nghệ Hưng lái xe, mặt càng ngày càng đen, rõ ràng đây chính là GAY lộ mà! Chưa từ bỏ ý định, cậu theo sát tới cửa, Ngô Diệc Phàm vừa mới xuống xe thì một nam nhân tiến lên tiếp cận.


Trương Nghệ Hưng căm phẫn lái xe về nhà, giận dữ đi thẳng vào phòng, làm cho người hầu gái đang quét dọn hoảng sợ. Mở tủ quần áo, đem tất cả quần áo của mình nhét vào va li. Còn nhét cả áo ngủ gấu mèo và chiếc ipad hay chơi vào luôn.


Kéo hành lý đặt vào cốp xe, ngồi trên ghế lái, như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, khó khăn lục tung chiếc xe tìm được một cây bút, ghé vào tay lái lưu loát viết một hồi lâu sau đó đưa cho người hầu gái, dặn dò chờ Ngô Diệc Phàm về đưa cho hắn,


"Trước khi Ngô Diệc Phàm trở về, nếu cô dám mở ra đọc trước hoặc mách lẻo với ai tôi sẽ đâm nát tay nát chân cô, làm cho cô sau này không thể tự gánh vác cuộc sống, hiểu chưa?" Trương Nghệ Hưng nheo mắt, đôi con ngươi đặc biệt hung thần ác sát, hù người hầu gái một câu, sao đó mới vừa lòng lái xe đi.


Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Diệc Phàm trở về, vừa bước vào cửa, người hầu gái đã tiến lên run run đưa cho hắn tờ giấy.


Ngô Diệc Phàm thoáng nghi hoặc mở nó ra, gương mặt ngay lập tức đen như đít nồi. Có thể chọc giận hắn như vậy phỏng chừng chỉ có Trương Nghệ Hưng.


Trên tờ giấy viết :


[Ngô Diệc Phàm, anh muốn tìm MB nhưng mà không biết chọn thời điểm tốt, làm xấu mặt anh cũng làm xấu mặt tôi. Kiểu tóc của tên đó chính là vừa cắt tỉa hết 50 NDT ở tiệm bên đường, còn áo là của hãng SUPREME, quần của THE HUNDREDS nhưng mà phối đồ có chút quê mùa, hắn dự định chọc thủng ngành thời trang hiện tại hay sao?


A, đúng rồi, ánh trăng tuyệt vời lúc đó, trên cổ hắn có đeo một sợi dây chuyền lấp lánh, hẳn là của ARMANI EXCHANGE, ngủ cùng người khác một đêm là có tiền mua sắm đủ thứ. Dù sao cũng rất giống anh, coi tiền như rác, à, đừng quên mua cho hắn một đôi giày của YVES SAINT LAURENT nha, không nên chọn cao quá 3 phân, sẽ tổn thương chân đó.


Chính là như vậy, còn nữa, Ngô Diệc Phàm, tôi bỏ nhà đi rồi. Lời bình phẩm đối với MB này tôi không thu tiền, GOOD LUCK TO YOU!]


Người hầu gái đứng một bên nhìn thấy tay cầm tờ giấy của Ngô Diệc Phàm đã run run, nuốt nuốt nước miếng lén bỏ đi.


"Đứng lại!" Ngô Diệc Phàm rốt cục phục hồi tinh thần.


"Tôi mặc kệ, tôi lập tức từ chức, để cho tôi đi được không?!" Thâm tâm người hầu gái gào khóc thảm thiết, run rẩy di chuyển, nhìn Ngô Diệc Phàm chờ hắn xử lý.


"Lúc cậu ấy đi sao không nói cho tôi biết? Còn có, nội dung tờ giấy này cô đã xem chưa?"


Quả nhiên là một đôi, những điều này Nghệ Hưng thiếu gia đã từng cảnh cáo, một người hầu như cô dám sao?! Cô nghĩ nghĩ, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.


"Bỏ đi, xuống dưới đi! Cậu ấy muốn gây chuyện, chỉ vài người đối phó được. Xán Liệt và Thế Huân tới, mời bọn bọ đến phòng tôi!" Ngô Diệc Phàm thì thào phân phó vài tiếng, xoay người bước về phòng.


Khi gương mặt Ngô Diệc Phàm rét lạnh lần thứ N, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, rốt cục cũng có người nghe máy.


"Bảo bối a, em ở đâu vậy?" Ngô Diệc Phàm lập tức thu hồi vẻ mặt thối, ân cần chân chó hỏi han.


Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh hung hăng khinh thường hắn, Ngô Diệc Phàm cũng không khách khí ném cho hai người cái liếc mắt bén như dao.


"Dựa vào cái gì mà hỏi tôi đang ở đâu, sao không đi tìm tiểu tình nhân của mình? Đúng rồi, đã mua giày cho hắn chưa, hay lấy đôi giày tôi vừa mua đó, tặng hắn đi."


"Được rồi, được rồi, bảo bối, anh biết sai rồi, về sau nhất định không đi đến GAY lộ nữa được không? Em về nhà được không? Xin em đấy bảo bối!"


"Không thèm, tôi không muốn nhìn thấy anh, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình."


"......." Ngô Diệc Phàm im lặng trong chốc lát, xem ra dịu dàng không có tác dụng a.


"Trương Nghệ Hưng! Tính tình ngày càng bướng bỉnh, không còn coi trời đất ra gì có phải không! Bỏ nhà đi bụi, em mấy tuổi?!"


"....." Trương Nghệ Hưng ngây người một lúc, phía bên Ngô Diệc Phàm cũng bắt đầu chột dạ, có phải đã làm cậu ấy sợ rồi không, lúc sau yếu ớt trả lời,


"22."


"Tào lao! Anh mẹ nó không phải hỏi tuổi của em!"


"A..."


"A cái gì mà a, em có về nhà hay không?"


"Không về."


Đang lúc Ngô Diệc Phàm không biết trả lời như thế nào, Ngô Thế Huân ngồi trước máy tính làm kí hiệu ok với hắn.


Ngô Diệc Phàm cười cười, "Không về thì em chờ đó!"


"Xí!" Trương Nghệ Hưng ngay lập tức tắt điện thoại.


"Tín hiệu từ điện thoại Nghệ Hưng cho thấy anh ấy đang ở một nhà trọ ngoài đảo, tên là Summer." Ngô Thế Huân chậm rãi nói địa chỉ.


"Cần giúp anh chuẩn bị áo mưa không? Cả kẹp thịt và roi da nữa, em vẫn nghĩ sẽ cho Bạch Hiền sử dụng nhưng mà không nỡ." Phác Xán Liệt đùa giỡn.


"Cậu không nỡ chẳng lẽ anh nỡ được sao?" Ngô Diệc Phàm liếc hắn một cái sau đó im lặng đi đến đầu giường cầm lấy nhành hoa hồng làm từ thủy tinh mới mang từ Đức về.


Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cố gắng nhịn cười.


-


Sau đó không lâu, Ngô Diệc Phàm đứng trước cửa Summer, môi nhếch lên,


"Đùa với anh sao? Bảo bối, em còn non lắm."


Lúc này Trương Nghệ Hưng từ thang máy đi ra, thấy Ngô Diệc Phàm liền khiếp sợ đứng yên tại chỗ, Ngô Diệc Phàm bước tới lập tức ôm cậu bế vào trong thang máy,


"Nếu một tuần em có thể xuống giường, anh sẽ không là Ngô Diệc Phàm nữa!"

Bình luận