Chap 15

Chương 15.


Biết ngày này cũng sẽ đến nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.


Bất tri bất giác đã qua một năm, đối với thời gian hạnh phúc, nhân loại chỉ thấy bất mãn vì nó quá ngắn ngủi cũng chẳng cảm thán vì nó quá tốt đẹp.


Thời điểm tết âm lịch, Bạch Hiền rời khỏi Phác gia về nhà bác. Mẹ con họ Biện bị Phác Xán Liệt cảnh cáo cư nhiên không dám đối xử tệ bạc với Bạch Hiền cho nên phía Bạch Hiền có thể gọi là ổn đi. Thế nhưng về phần Phác Xán Liệt....lại không được như vậy, chuyện hai người lo lắng nhất rốt cục cũng đến rồi.



Biệt thự nhà họ Phác ~


Ba Phác, mẹ Phác như báo trước trở về, hai người vui vẻ bước vào nhà, phía sau vài người hầu xách hành lý đi theo. Thấy ba mẹ trở về, Phác Xán Liệt có thể nói là cao hứng, cũng có thể nói là mất hứng. Dù sao...ba mẹ, Bạch Hiền đều khó cả đôi đường.


"Bảo bối ~~ mama về rồi, có nhớ mama không?"


"Nhớ a ~~" Phác Xán Liệt ôm Thẩm Hàm một chút sau đó buông tay ra.


"Còn baba đâu?" Phác Thuần nhìn Phác Xán Liệt.


"Đương nhiên rồi! Chờ ba về cùng đánh trò chơi!"


"Chỉ biết trò chơi!" Ông làm bộ nghiêm túc trừng mắt liếc Phác Xán Liệt.


"Lão gia, phu nhân, thiếu gia, mời dùng cơm." Người hầu nói.


Phác Thuần gật đầu liền ngồi xuống.


"Nên ôn nhu cũng đã ôn nhu rồi, có một số việc con cần phải giải thích cho ba và mẹ." Phác Thuần vẻ mặt thoải mái nhưng khi nói đến đây lại tỏ ra hơi khó chịu. Thẩm Hàm im lặng nghiêm túc nhìn Phác Xán Liệt.


"Con...chuyển trường..."


"Đây chỉ mới là một phần, nhưng con biết trọng điểm không phải cái này! Có một số việc, ba cũng không muốn nói thêm, nghĩ con lớn như vậy cũng hiểu chuyện rồi, nên kết thúc đi....."


"Không có khả năng." Phác Xán Liệt không giải thích nhiều lời, trực tiếp nói lên lập trường của mình. Hắn không muốn giải thích, dù sao ba mẹ hắn đã sớm tìm hiểu cặn kẽ từ đầu tới chân của Bạch Hiền, như thế nào còn muốn hắn kể lại?


"Loảng xoảng!" Phác Thuần phẫn nộ ném chiếc bát xuống đất.


"Ba cho con giải thích, con liền tuyên bố lập trường như vậy! Phác Xán Liệt, ba nói cho con biết, con là nam! Mà cái tên Bạch Hiền kia cũng là nam! Con đừng nghĩ mình không đủ sáng suốt thì sẽ không nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc!"


"Con rất rõ sự tình nghiêm trọng đến mức nào! Con sẽ không buông tay!"


"Khốn nạn! Là đồng tính luyến ái, là điều cấm kỵ!"


"Con không cần!"


"Con không cần, a, Phác Xán Liệt, con nên nhớ rằng bản thân phải kế thừa tập đoàn Phác Thị, cái dạng này, chỉ tổ hủy hoại thanh danh của Phác gia!!"


"Ba chỉ biết tới thanh danh, có lo lắng cho hạnh phúc của con hay không?! Con yêu Bạch Hiền!"


"Mày biết cái gì mà yêu! Mày là đồ đồng tính luyến ái!"


"Con không biết, vậy ba biết?! Thanh danh, ba chỉ biết có thanh danh! Trừ bỏ điều này, trong đầu ba còn có những việc khác?!" Không khí bắt đầu trở nên cứng nhắc, Phác Xán Liệt đứng lên.


"Nghịch tử!" Phác Thuần vơ lấy cây gậy trên bàn hướng Phác Xán Liệt mà đánh tới, Phác Xán Liệt không tránh, gậy gỗ đập vào lưng hắn phát ra âm thanh nặng nề, Thẩm Hàm vội lên ngăn cản Phác Thuần.


"Mình làm gì vậy? Nó là con của mình! Như thế nào lại đánh nó, mình bỏ được nhưng em thì không nỡ!"


Lại quay sang Phác Xán Liệt,


"Không được cãi lại ba, ngồi xuống hẵng nói!"


"Tên Biện Bạch Hiền đó có gì tốt, mày vì nó mà cãi lại ba!" Thanh âm Phác Thuần tràn ngập thất vọng.


"Cậu ấy cái gì cũng tốt, trên đời này, ngoại trừ cậu ấy con sẽ không cưới ai!"


"Vì một đứa con trai, thứ này phỏng chừng vì mày có tiền nên mới lao vào! Có gì tốt chứ! Nó..."


"Ba im đi! Cậu ấy là của con, ba không có tư cách nói cậu ấy, dù ba con hay mẹ con, cho dù là thiên vương lão tử, con cũng không cho phép!"


"Mày! Mày muốn làm tao tức chết a?!"


"Ba, ba không nên ép con!"


"Xán Liệt a, con như thế nào lại biến thành như vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ cãi lời ba có vài lần, sớm biết thế này, chúng ta nên sớm ngăn cản hai đứa từ khi biết chuyện, chắc ta đã quá sức chiều con, cho con thời gian buông thả! Ta thực sự rất hối hận!" Phác Thuần nói xong có điểm nghẹn ngào, kỳ thật Phác Thuần rất yêu thương Xán Liệt, dù sao cũng là con mình a.


"Ba, xin người, cho phép con cùng Bạch Hiền, Bạch Hiền là trời của con, là đất của con, là định mệnh đời con!" Thấy ba có vẻ yếu lòng, Phác Xán Liệt cũng không kịch liệt như trước nữa.


Phác Xán Liệt nói xong, cả phòng khách rơi vào yên tĩnh, mười lăm chữ kia, mọi người đều nghe rành mạch, biết Phác Xán Liệt yêu Bạch Hiền nhưng không biết đã yêu đến loại tình trạng này!


Một hồi lâu, Phác Thuần mở miệng.


"Phác Xán Liệt, con phải chọn, gia đình và công ty hay là Biện Bạch Hiền?" Ngữ khí nghiêm túc cùng nặng nề, tựa hồ như hạ quyết tâm rất lớn!


"Ba, ba không nên ép con, công ty có thể không cần, nhưng gia đình và Bạch Hiền con đều muốn!"


"Ông xã, mình làm cái gì vậy?" Thẩm Hàm nhịn không được, nước mắt trào ra!


"Xán Liệt, bảo bối, con thỏa hiệp được không, từ bỏ Biện Bạch Hiền, chúng ta sẽ tìm người thật tốt thật tốt cho con, con thỏa hiệp được không?"


Thẩm Hàm ôm lấy Phác Xán Liệt khóc lớn, giống như cầu xin. Nhìn thấy mẹ mình như vậy, dù có kiên cường thế nào cũng chịu không được! Thứ chất lỏng ấm nóng trào ra nơi khóe mắt.


"Xán Liệt, nghe mẹ nói, thỏa hiệp được không??"


"Không có người tốt hơn đâu, cậu ấy là tốt nhất." Thanh âm nghẹn ngào nhưng kiên định.


Thẩm Hàm lại quay sang khuyên Phác Thuần.


"Ông xã, mình dừng lại được không? Không nên ép Xán Liệt."


"Mày, là-gia-đình-hay-là-Biện-Bạch-Hiền?" Phác Thuần quyết tâm gằn lên từng tiếng.


"Ba mẹ, thực xin lỗi!" Phác Xán Liệt nặng nề quỳ trên mặt đất, lạy ba mẹ một lạy sau đó đứng dậy rời đi!


"Nếu bước ra cửa, mày sẽ không còn là người nhà họ Phác!" Phác Thuần khàn cả giọng.


"Thực xin lỗi!" Hắn bước nhanh ra khỏi cửa.


"Thiếu gia!" Quản gia đuổi theo "Thiếu gia, cậu thật sự phải đi sao?"


"Chăm sóc tốt cho ba mẹ, tạm biệt!"


"Thiếu gia, thiếu gia!" Vô luận quản gia gọi như thế nào, Phác Xán Liệt cũng không quay đầu lại!



Bạch Hiền ăn cơm chiều, rửa xong bát đũa, cậu ra công viên tản bộ.


Đột nhiên một người ôm lấy cậu. Mùi rượu nồng nặc, người say rượu cúi gầm mặt, Bạch Hiền cố sức đẩy người kia ra, mới phát hiện là Trương Nghệ Hưng.


"Nghệ Hưng ca, làm sao vậy? Như thế nào lại uống nhiều rượu a. Diệc Phàm ca đâu?"


"Ngô Diệc Phàm là tên hỗn đản nào!"


"Có việc gì? Trước để em đưa anh về nha."


"Không muốn về nhà ~ Không muốn thấy tên hỗn đản nào đó." Nghệ Hưng bắt đầu đùa bỡn.


"Nghệ Hưng! Bạch Hiền!" Ngô Diệc Phàm người đầy mồ hôi hớt hãi chạy tới. Tiếp nhận Trương Nghệ Hưng từ tay Bạch Hiền, cho Nghệ Hưng dựa vào người mình.


"Diệc Phàm ca, Nghệ Hưng ca làm sao vậy?"


"Có điều hiểu lầm! Không việc gì đâu."


"Anh tránh ra! Đừng chạm vào tôi!" Trương Nghệ Hưng muốn đẩy Ngô Diệc Phàm.


"Bạch Hiền giúp anh một tay, xe anh ở phía trước."


"Vâng!"


Hai người mất rất nhiều sức lực mới đem Trương Nghệ Hưng đang say rượu lộn xộn lên xe.


Nhìn bóng xe Ngô Diệc Phàm rời đi, Bạch Hiền đột nhiên cảm giác trong lòng rầu rĩ, rất nhớ Phác Xán Liệt. Lấy điện thoại muốn gọi cho hắn nhưng lại hết pin! Càng ngày càng khó chịu, liền tính toán về nhà. Trên đường đi, tâm tình hoảng loạn, bất tri bất giác mà bước nhanh hơn, cho dù con hẻm tối đen cậu cũng không sợ, chỉ muốn về nhà gọi điện cho Phác Xán Liệt.



Phác Xán Liệt vừa bước ra cửa vội vàng tới nhà Bạch Hiền, hắn muốn tìm Bạch Hiền, cửa nhà mở nhưng bên trong lại không có ai. Gọi điện cho cậu, tắt máy!


Hắn thực lo lắng, cậu không có nhà, Bạch Hiền xảy ra chuyện gì? Hiện tại, hắn rất cần Bạch Hiền! Trong lòng khó chịu, gọi rất nhiều cuộc, đến lần thứ năm, rốt cuộc duy trì không được, ngồi xuống sàn, ôm lấy đầu gối, giống tiểu hài tử mà khóc rống lên.


Đột nhiên có người vào nhà, Bạch Hiền đứng ở cửa, nghe được bên trong có tiếng khóc. Trong bóng đêm, cậu thấy bộ dáng Phác Xán Liệt ngồi dưới đất khóc. Đây là lần đầu tiên thấy Phác Xán Liệt khóc, tim thật sự rất đau!


Hóa ra, chúng ta đã yêu nhau đến mức cảm nhận được trái tim của nhau, cảm nhận được nỗi đau của nhau!


Bước đến ôm lấy Phác Xán Liệt, cậu có thể cảm giác được Phác Xán Liệt đang bất lực.


"Bạch Hiền, Bạch Hiền!!! Ô ~~~"


"Tớ ở đây, tớ ở đây!!!"


"Bạch Hiền, đừng rời bỏ tớ!!!! Cái gì tớ cũng không muốn! Chỉ có cậu!!"


"Xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ biết được không?"


Phác Xán Liệt lắc đầu không nói gì, chính là ôm chặt Bạch Hiền, Bạch Hiền biết hắn không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi, chỉ quay về ôm hắn! Khóc thật lâu, Phác Xán Liệt mệt mỏi dựa vào Bạch Hiền ngủ thiếp đi.


Bạch Hiền lẳng lặng để Phác Xán Liệt dựa vào, tuy rằng tư thế rất không thoải mái. Nghĩ muốn đem Phác Xán Liệt tới giường để ngủ dễ chịu hơn nhưng sợ đánh thức hắn. Thuận tay lấy tấm chăn mỏng trên sô pha đắp lên người Phác Xán Liệt.


Xán Liệt, cậu về nhà rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tớ rất lo lắng, cậu không muốn nói tớ cũng chẳng dám hỏi. Nước mắt của cậu thật sự làm tớ sợ, lần đầu tiên nhìn cậu khóc, lại còn khóc nhiều như vậy, nước mắt của cậu thấm vào tim tớ. Cậu khóc đến thương tâm làm tớ đau đến khổ sở!

Bình luận