Chap 31

Chương 31.


Phác Xán Liệt ngồi trên sô pha ngây người lâu thật lâu mới phục hồi tinh thần lập tức đuổi theo, nhưng không nhìn thấy thân ảnh Bạch Hiền.


Vội vàng gọi điện thoại cho Trương Nghệ Hưng.


"Nghệ Hưng, Bạch Hiền có ở chỗ anh không?"


[Không a, làm sao vậy?]


"Không có việc gì, nếu thấy cậu ấy thì gọi điện cho em!"


[Ừm!]


Tắt điện thoại liền lên xe chạy đến sườn núi, không biết, Bạch Hiền có ở đó hay không! Trời dần đen lại, hành lang thủy tinh trên kia đứng dưới chân núi cơ hồ không nhìn rõ.


Lấy điện thoại, dựa vào chút ánh sáng mỏng manh bắt đầu đi lên. Đi được nửa đường lại phát hiện cửa sắt trên hành lang đã đóng, cái lạnh như muốn cắt đứt nền đá. Lưới sắt hành lang bị chặn lại, Bạch Hiền hẳn là chưa qua nơi này, rốt cuộc người ở đâu?!


Cục cưng, thực xin lỗi, Xán Liệt nhận sai với cậu được không, cậu rốt cuộc đang ở đâu a?!


Phác Xán Liệt ngồi trên nền đá lạnh trước lưới sắt, suy nghĩ về những việc xảy ra gần đây.


Bạch Hiền, vẫn là không có cảm giác an toàn sao? Vô luận thế nào, hãy cho tớ tìm thấy cậu, được không?


Hốc mắt bắt đầu bỏng rát, nước mắt chực trào ra, mang theo độ ấm có thể tổn thương người khác...



Bạch Hiền chạy ra khỏi nhà Phác Xán Liệt thì đi đến hành lang thủy tinh trên sườn núi. Không biết từ khi nào đã tạo thành thói quen, chỉ cần buồn bã, sẽ chạy đến đây. Nhưng phát hiện lưới sắt đã được chặn lại, đi đến sườn núi cách đó một chút.


May mắn chỉ cao tới eo mình, nhảy qua lưới sắt, ngồi trên khúc giao giữa sườn núi và hành lang thủy tinh. Nước mắt chảy xuống nay đã khô, chính là ngồi ngẩn người.


Nhìn lên bầu trời đen kịt, hiện tại đã gần 11 giờ, Xán Liệt hẳn là đang trên máy bay cùng Dụ Mỹ đi đến Mỹ a...


Đột nhiên nhận được tin nhắn:


[Bảo bối, chúng ta cùng một chỗ đã bốn năm, có lẽ cậu sẽ cảm thấy thực vớ vẩn, dù sao chúng ta cũng xa nhau ba năm, chính là, Bạch Hiền a, ba năm này, tớ còn yêu cậu, cậu cũng còn yêu tớ, cho nên không tính là chia tay, đúng chứ?


Nhớ lại, mỗi ngày ở Mỹ dường như không có nắng.


Bất quá, có lẽ ba năm đó, đã có thể làm cậu biết cách so tính thiệt hơn, lại còn suy nghĩ vớ vẩn nữa. Giống như giữa hai ta khi ấy xuất hiện khe hở thật sâu, đem cậu và tớ dạt xa nhau ra...rất xa...


Cậu nói tình yêu hoàn mỹ, chỉ cần chia xa sẽ lưu lại di chứng, chỉ cần có vết nứt, dù có cố gắng thế nào cũng không đạt được dáng vẻ hoàn mỹ khi xưa.


Thế nhưng tớ muốn nói, nếu không thể quay về, vậy không được gọi là hoàn mỹ. Tớ sẽ cho cậu xây dựng lại sự hoàn mỹ chân chính! Sẽ không chia lìa! Tuyệt đối không vứt bỏ!


Bạch Hiền, tớ thực may mắn, thật sự may mắn khi ông trời cho tớ gặp được một người tốt như cậu, Bạch Hiền, cậu là người kéo tớ lên, làm cho tớ rơi xuống địa ngục rồi bay đến thiên đường! Tớ không có thói quen yêu thương một người, cho đến khi tớ bắt đầu yêu thương người đó, bao dung tất cả những gì của người đó. Người đó là Biện Bạch Hiền, người tớ yêu là Biện Bạch Hiền.


Cậu như thế nào có thể nói chia tay a? Đứa ngốc, chúng ta không thể xa nhau a.


Ra đi, ai dỗ cậu ngủ?


Ra đi, ai sủng cậu?


Ra đi, nếu cậu khóc thì làm sao bây giờ?


Ra đi, cậu nói tớ phải làm thế nào?


Còn nhớ lúc trước, cái gì làm chúng ta kiên trì từng bước một a, đừng quên, cậu đã nói, cậu chính là tương lai của tớ, giấy trắng mực đen đừng chối cãi.


Thời điểm ở Mỹ, vì tuân thủ ước định với ba, tớ không dám gọi điện cho cậu, không dám nhắn tin cho cậu. Chỉ có thể nhờ người chụp một ít ảnh của cậu gửi cho tớ, căn phòng của tớ ở Mỹ, tất cả đều là ảnh chụp của cậu, cậu giúp tớ kiên trì, cậu là động lực của tớ, khi thu thập hành lý về nước, cũng chỉ mang theo ảnh chụp của cậu.


Buổi tối là thời điểm tớ chờ mong nhất, tớ thường nằm trên giường miên man suy nghĩ: Đứa ngốc kia giờ này khẳng định đã ngủ a, như vậy tớ phải nhanh nhanh ngủ để có thể gặp cậu trong mộng, không thể để cậu đợi lâu được.


Tớ cũng không biết từ khi nào vì lo lắng cho một người mà khóc, thật sự trước nay chưa từng có, cậu là người đầu tiên.


Phác Xán Liệt này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có cậu! Tớ còn muốn đưa cậu đi dạo công viên, hay thậm chí là đi dạo siêu thị. Tớ còn muốn cùng cậu soi mặt vào gương rồi đánh răng rửa mặt. Tớ còn muốn cậu cùng tớ ăn cơm, cùng nhau làm hết những công việc sinh hoạt hằng ngày. Đương nhiên tớ còn muốn được sống bên cậu, tớ không chỉ là lão công của cậu, tớ còn muốn trở thành thói quen của cậu!


Về Dụ Mỹ thật sự là hiểu lầm. Tối hôm đó ở thư phòng chính là sắp xếp lại tài liệu, sáng hôm sau Kitty gọi điện, bảo có một cuộc họp rất gấp, hai chúng tớ không thể ăn mặc tùy tiện mà đến được, thay xong quần áo tớ đặt ở trên giường, sau đó ra khỏi phòng để Dụ Mỹ thay quần áo, hoàn tất xong xuôi chúng tớ cùng đến công ty, tớ không trở về thư phòng, về phần cái gì vương vãi trên mặt đất, tớ thật sự không biết. Còn chuyện buổi trưa hôm đó, tớ gạt cậu, là sợ cậu suy nghĩ lung tung, chỉ có thế thôi.


Bạch Hiền, cậu thật sự rất ngốc, cậu tốt như vậy, tớ như thế nào mà bỏ được chứ?


Đánh cậu lúc ấy là tớ không đúng, tớ bị cơn giận làm cho điên rồi, là tớ bệnh thần kinh, tớ có bệnh, thế nhưng cậu chính là thuốc, cậu không trở lại tớ làm sao khỏi hẳn được?!


Đừng náo loạn được chứ, một người khi đã hết tức giận sẽ mệt mỏi quay trở về, tớ ở tại nơi này một mực chờ cậu.


Bởi vì tớ phải làm tương lai của cậu.]


Một giọt lại một giọt, thứ chất lỏng đâu đó rơi ướt màn hình điện thoại. Màn hình trước mắt ngày càng mờ mịt, là nước mắt cản trở tầm nhìn hay là nước mắt làm mờ màn hình điện thoại, chúng ta không thể hiểu hết được. Ánh sáng trên di động tối xuống, Bạch Hiền vùi đầu vào cánh tay, bắt đầu khóc lớn.


Phác Xán Liệt đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, vội vàng bay qua lưới sắt, quả nhiên là Bạch Hiền!


Đi đến trước mặt Bạch Hiền, nở nụ cười,


"Cục cưng, muốn về nhà không?"


Nghe thấy thanh âm Phác Xán Liệt ôn nhu như trước, Bạch Hiền ngẩng đầu. Phác Xán Liệt đưa tay lau đi những giọt nước mắt ẩm ướt trên mặt Bạch Hiền.


"Khóc lóc thật giống con mèo nhỏ! Rất khó nhìn, nhưng là, tớ rất thích!"


"Phác Xán Liệt, tớ muốn về nhà!" Thanh âm Bạch Hiền mang theo giọng mũi nồng đậm.


"Được, về nhà!" Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống, kéo Bạch Hiền lên lưng mình, "Cõng cậu, được không?"


"Ừm!" Bản tính trẻ con lên tiếng, nằm sấp lên lưng Phác Xán Liệt.


Trên đường về nhà, Bạch Hiền ghé vào lưng Phác Xán Liệt, thật lâu vẫn không nói gì.


"Mệt sao?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng hỏi Bạch Hiền.


Bạch Hiền lắc đầu, lại nghĩ Phác Xán Liệt không thấy được, mở miệng nói.


"Không phải mệt."


Một lát sau, cậu nói thêm, "Xán Liệt, tớ luôn cho rằng những phiền não mang lại cảm giác đau đớn trong quá khứ có thể ra đi bất cứ lúc nào, thế nhưng nó vẫn luôn tồn tại ở hiện thực làm cho tớ cảm giác như mình đang đi vào vết xe đỗ. Cảm thấy không phải muốn tới là tới muốn đi là đi. Tớ thực nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi chỉ một ánh mắt có thể làm tớ suy diễn nhiều chuyện. Rất nhiều lần tớ muốn đem những suy nghĩ đó cất giấu, thế nhưng vẫn không được. Tớ biết có một người đang khổ sở, tớ cũng biết có người đem nước mắt của mình giam giữ lại không để nó rơi xuống! Tớ biết tớ không tốt..."


"Ai nói cậu không tốt?! Bạch Hiền nhà chúng ta tuy rằng bình thường không nói nhiều, rất yên lặng, rất ngoan, đôi khi còn ồn ào đùa giỡn, tớ đối với cậu chính là thích, chính là sủng! Tớ nói rồi, làm hư cậu là mục đích của tớ, bất quá không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Bạch Bạch nhà chúng ta hình như có chút hư rồi nha, bắt đầu không tin tớ. Tớ biết cậu không có cảm giác an toàn, tớ biết đôi khi cậu sợ hãi, tớ sẽ dùng hết khả năng để bảo hộ cậu, thế nhưng cho dù tớ có cố gắng ngăn cách những tổn thương bên ngoài nhưng cũng không ngăn được suy nghĩ lung tung của tiểu oán phụ a!"


"...Phác Xán Liệt, bây giờ tớ cảm thấy mình là một thằng khốn, suy tính thiệt hơn, lo lắng vớ vẩn, bảo rằng cậu không cho tớ cảm giác an toàn, tớ chính là một thằng khốn a."


"Nói cái gì đó?! Đừng nói bậy!"


"Tớ không nói bậy, Phác Xán Liệt, cậu yêu tớ không?"


"Tớ ngay cả tâm đều cho cậu, cậu còn sợ chưa đủ?"


Bạch Hiền ghé vào trên lưng Phác Xán Liệt, liên tục ngây ngô cười.


"Xán Liệt, tớ không thích Dụ Mỹ, cô ấy thích cậu, cho nên tớ không thích cô ấy."


"Ừm...Tớ cũng không thích cô ấy nhiều a. Bởi vì cục cưng không thích, nên tớ cũng không thích."


"Phác Xán Liệt, tớ không thích cậu ở cùng một chỗ với Dụ Mỹ. Không! Không phải không thích, mà là tớ không cho phép!"


"Được! Cậu nói cái gì chính là cái đó!"


"A, đúng rồi, hiện tại đã 11 giờ, cậu không phải 10 giờ bay tới Mỹ sao?"


"Nguyện vọng của cậu không tồi, bảo bối lớn nhất nhà chúng ta buổi tối chạy ra ngoài, còn nói cái gì mà chia tay loại này loại kia, cậu nói tớ còn dám bay sang Mỹ không?!"


"Kia..Không phải cậu nói đó là hội nghị rất quan trọng sao? Không đi cũng được chứ?"


"Bây giờ muốn tớ đi tớ liền đi nha?! Đi sang đó nhất định sẽ ở cùng Dụ Mỹ, cậu không cho phép tớ và Dụ Mỹ ở cùng nhau, cậu nói tớ còn dám đi sao?"


"Giải thích như kiểu tớ là đứa vô lại vậy..." Bạch Hiền ủy khuất cọ cọ lên vai Phác Xán Liệt.


"Lại cọ, Biện Bạch Hiền cậu và con mèo nhỏ giống nhau như đúc! Tớ bây giờ rất hoảng sợ, bởi vì có tên vô lại đang dựa vào tớ a!" Phác Xán Liệt biết Bạch Hiền tuy làm ầm ĩ nhưng cũng rất hiểu chuyện, sợ cậu lo lắng áy náy liền nói thêm, "Tớ đã giao Kitty cùng Dụ Mỹ bay sang đó rồi. Tất cả tài liệu đều chuẩn bị tốt, kế hoạch thiết kế giới thiệu sản phẩm cũng hoàn tất, kế hoạch tuyên truyền và nhiều thứ nữa tớ cũng chuẩn bị sẵn sàng, với năng lực của Kitty, giải thích việc này hoàn toàn không thành vấn đề, nếu công ty bên kia không bàn tới thực lực, mà lấy cớ tổng tài không đi tiếp, tớ cũng chẳng muốn hợp tác với bọn họ!"


"...Bộ dáng thực ngạo mạn và dồn ép kẻ khác..."


"Ngu ngốc..."


"Cậu mới ngu ngốc..."


"Khen cậu đáng yêu, thật sự là..."



Về đến nhà đem Bạch Hiền đặt lên sô pha, lập tức chạy tới tủ lạnh lấy túi chườm đá, nhẹ nhàng xoa lên mặt Bạch Hiền. Nhìn thấy bốn dấu tay đỏ, lòng Phác Xán Liệt đau nhói. Hắn hận bản thân quá xúc động, hận bản thân quá điên!


"Còn đau hay không?"


"Không đau, tuyệt đối không đau!" Bạch Hiền lắc đầu, cười hì hì nhìn Phác Xán Liệt.


"Về sau sẽ không, không bao giờ...có chuyện này nữa!" Phác Xán Liệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.


"Là do bản thân tớ quá buông thả, tớ không trách cậu, về sau nếu Bạch Hiền phát điên, Xán Liệt cậu hãy đánh tớ được không? Tớ cam đoan sẽ không tức giận!" Giơ bàn tay nhỏ bé, xin thề lời thề sắc son.


Phác Xán Liệt vươn tay, dùng bàn tay to của mình bao lấy bàn tay nhỏ nhắn,


"Sẽ không, như thế nào có thể đánh được? Đánh cậu không bằng tự ngược cho đến chết!"


Bạch Hiền, cậu là của tớ, là tất cả của tớ, tớ muốn dùng trái tim mình đổi lấy trái tim cậu, đổi lấy linh hồn cậu.


———————————Phác Xán Liệt


———–

Bình luận