Chương 1100: Sư tôn độc sủng (26)

Editor: Tieen

Nhóc con này cho rằng mình ở môn hạ Bách Lý Diễn, nên không biết trời cao đất dày.

Chưởng môn Quy Nhất Phái nhìn cô, làm theo lời cô nói: "Cứ cho là có tiền cược, lão phu dùng Quy Nhất Kiếm làm tiền cược, vậy tiểu hữu sẽ dùng cái gì làm tiền cược?"

Tô Mộc giơ Hắc Ma Đao vào trong tay lên: "Nó."

Hắc Ma Đao: !?

Lão tử vì ngươi bán mạng, ngươi lại cứ như vậy bán lão tử!?

Ngươi bán lão tử cũng không thương lượng với lão tử sao?

Cửu Thiên Tuế tỏ vẻ đồng tình với Hắc Ma Đao trong một giây đồng hồ.

Mới vừa rồi xem cô đấu với Việt chưởng môn, đã biết thanh đao này không phải vật phàm, nhưng cho dù không phải vật phàm, cũng không thể so sánh với Quy Nhất Kiếm này.

"Cửu Tinh Phái thật là không biết tốt xấu, Quy Nhất Phái ta dùng một thanh kiếm lưu truyền đời sau làm tiền cược, nhưng Cửu Tinh Phái chỉ có thanh đao không tên này sao?"

"Đây là Cửu Tinh Phái có ý coi thường ta sao?"

...

Các đệ tử Quy Nhất Phái phía dưới nhận được ánh mắt từ chưởng môn của Quy Nhất Phái, ngay lập tức phối hợp nói.

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái trợ giúp Quy Nhất Phái một tay, cũng nói hùa theo.

Hắc Ma Đao bị ghét bỏ tỏ ra khó chịu.

"Ong ong ong..."

Trên trời dưới đất thế giới vô biên lão tử chính là Hắc Ma Đao độc nhất, mấy con kiến ​​các ngươi dám ghét bỏ lão tử!

Đều đứng yên cho lão tử, lão tử sẽ chém chết các ngươi, mấy tên gia hỏa mắt mù!

Hắc Ma Đao run lên không ngừng, làm người nhìn vào còn tưởng rằng nó sợ hãi.

Quy Nhất Phái và Lăng Tiêu Phái ngươi một lời ta một ngữ, người Cửu Tinh Phái nghe đều đen mặt.

"Thêm linh tuyền ở Mộc Hề Sơn."

Phía trên, giọng nói lạnh lẽo của Phủ Hi rơi xuống, lại gây ra một trận khí thế ngất trời.

Linh tuyền ở Mộc Hề Sơn!?

Đó chính là thứ tốt.

Chưởng môn Quy Nhất Phái cũng động tâm vì điều này.

Một thanh hắc đao tạm thời chướng mắt, nhưng linh tuyền ở Mộc Hề Sơn...

"Được."

Đồ vật nhất định rơi vào trong túi, cớ sao lại không lấy?

Tiền cược đã định, trận tỷ thí này thu hút mọi sự chú ý.

Chưởng môn Quy Nhất Phái siết chặt thanh kiếm trong tay, xoay lưỡi kiếm, tập trung linh lực vào mũi kiếm, trong nháy mắt, lão ta đã ở trước mặt Tô Mộc.

Mọi người nhìn chưởng môn Quy Nhất Phái chiêu thức mạnh mẽ nhanh như gió, đa số đều cho rằng cô nhóc không có khả năng chống cự.

Tô Mộc ngước mắt nhìn mũi kiếm của chưởng môn Quy Nhất Phái rơi xuống, giơ Hắc Ma Đao lên đón nhận.

"Vậy mà không biết tự lượng sức mình, lại đối mặt trực diện với Quy Nhất Kiếm, thanh đao kia sợ là bị Quy Nhất Kiếm chém đứt!"

"Thật không hiểu cô nhóc này là không sợ trời không sợ đất, hay là thật sự ngốc."

"Đương nhiên là ngốc."

Nhưng chẳng lâu sau, những người này đã bị tát một cái rất mạnh.

Quy Nhất Kiếm trong tay chưởng môn Quy Nhất Phái va chạm với lưỡi đao của Hắc Ma Đao, ở trong mắt người xem Hắc Ma Đao run lên vì sợ hãi, nhưng thực tế là nó đang phấn khích ầm ĩ.

Ah ha ha ha...

Tới đây a, đối mặt trực diện với lão tử này! Lão tử chưa bao giờ biết sợ ai!

"Thanh kiếm này là của ta, đừng phá hủy nó." Tô Mộc nhắc nhở Hắc Ma Đao đừng quá kích động, chặt đứt thanh kiếm mà cô nhìn trúng.

Hắc Ma Đao đang run lên vì hưng phấn lập tức dừng lại.

Dường như đang nhìn Tô Mộc bằng một đôi mắt u oán.

Thanh kiếm gãy này làm sao so được với lão tử?!

Nói giỡn, ngươi muốn lão tử không chém đứt, vậy lão tử sẽ cho ngươi chút mặt mũi.

Gữi lại cho nó một mạng kiếm!

Khí tức xung quanh Hắc Ma Đao giống như lưỡi dao sắc bén, bay về phía chưởng môn và Quy Nhất Kiếm.

Chưởng môn Quy Nhất Phái chỉ cảm thấy một cơn gió thổi mạnh qua tai, toàn thân đau đớn như thể bị dao cắt vào da.

Trong lúc kinh ngạc, lão ta cảm thấy tay mình tê dại, Quy Nhất Kiếm trong tay suýt nữa bật ra.

Chưởng môn Quy Nhất Phái lùi lại nửa bước, rút Quy Nhất Kiếm về, nhưng Tô Mộc và Hắc Ma Đao ở phía đối diện không cho lão ta nửa giây để nghỉ ngơi, lão ta lùi lại nửa bước, cô tiến thêm một bước.

Bình luận