Chương 1050: Đại Hạ Lĩnh Vực (41)

Editor: Tieen

Thành công.

Chỉ mất vài ngày, trăm vạn đại quân yểm thi, tất cả đã thức tỉnh.

Mà ngay hôm đó, Tô Mộc lại từ trong mộng tỉnh dậy, nghe bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của hắn, ánh mắt tối lại.

Trong khoảng thời gian này, đêm nào cô cũng đi vào giấc mộng, đều là những ngày tháng tốt đẹp trước kia.

Cô biết người đưa cô vào giấc mộng là ai.

Vẫn luôn bận rộn, nên không để ý tới, hiện giờ đã đến lúc phải đi gặp bà ta.

Tô Mộc cẩn thận dời tay hắn đặt trên eo mình, sau đó đứng dậy hôn lên môi hắn.

"Chàng ngủ đi, ta ra ngoài một chuyến."

Cô biết khi cô tỉnh lại, hắn cũng tỉnh dậy như thể có thần giao cách cảm.

Ngay lúc chuẩn bị rời khỏi giường, Phủ Hi dùng một lực mạnh mẽ kéo cô lại vào lòng, từ từ mở mắt.

"Không đưa ta đi cùng sao?" Trong giọng nói của hắn có chút u oán, cứ như Tô Mộc muốn vứt bỏ hắn.

Tô Mộc cọ cọ vào ngực hắn nói: "Ta cũng không chạy được, gần đây chàng quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

Tay Phủ Hi ôm eo Tô Mộc dùng sức hơn, hai người xoay người lại, cô bị đè dưới thân hắn.

Mắt phượng hơi nhướng lên, nhuốm đầy dịu dàng: "Có cần ta chứng minh xem ta có mệt hay không?"

Tô Mộc cảm nhận được dưới thân nóng rực dần dần thức tỉnh, vội nói:

"Phủ Hi đại nhân sao có thể mệt được? Phủ Hi đại nhân sinh long hoạt hổ, lưng hùm vai gấu, eo triền bạc triệu."

Tô Mộc chớp chớp mắt, dùng ánh dò hỏi rằng cô đã khen ngợi đủ chưa?

Phủ Hi nhéo mũi cô, sau đó nghiêng người hôn lên mắt cô, thấp giọng nói: "Hai thành ngữ trước sau ta rất hài lòng, nhưng ở giữa dùng câu 'lưng hùm vai gấu' không hợp lý, nên phạt."

Cắn nhẹ lên cổ cô, sau đó ôm cô, thân hình chợt lóe, đã đứng ở cạnh giường.

Sau khi mặc xong y phục, hắn khoác thên áo choàng cho cô, ôm cô rồi thi pháp, hai người cùng nhau biến mất ở trong phòng.

Cùng lúc đó.

Gia tộc Chung Ly, Đế Lâm Thành.

Một tiểu viện hẻo lánh.

Đêm khuya đèn vẫn sáng.

Phủ Hi và Tô Mộc chậm rãi xuất hiện trong căn phòng có đèn.

Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười.

Hắn vĩnh viễn là người hiểu cô nhất, biết cô muốn đi đâu mà không cần phải nói gì.

Trao cho cô một ánh mắt sủng nịnh, buông tay ôm chặt của cô ra.

Tô Mộc chuyển ánh mắt nhìn về phía phu nhân mặc thường phục đang quỳ gối trước Phật.

Bà ta có khuôn mặt nhân hậu, một tay cầm chuỗi hạt cầu nguyện, khi bà ta niệm xong một câu kinh, các hạt lần lượt trượt vào giữa ngón cái và ngón trỏ.

Tay còn lại đặt trước ngực, rất thành kính.

Tô Mộc bước chân về phía trước, tiếng động làm bà ta ngừng niệm chú.

Bà ta đứng dậy, xoay người, đối mặt với Tô Mộc trước mặt, sau đó ánh mắt rơi vào Phủ Hi ở phía sau cô không xa.

Đáy mắt có chút an ủi.

"Uyển Nhi."

Bà ta suýt nữa không khống chế được tâm trạng kích động của mình, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Chung Ly lão phu nhân." Tô Mộc khách khí nói.

Vị phu nhân dịu dàng nhân hậu trước mặt không ai khác chính là mẫu thân thân sinh của Chung Ly Uyển và Chung Ly Quyền: Tư Đồ Sát Chiêu.

Đối với danh hô của Tô Mộc, ánh mắt bà ta có chút trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Uyển Nhi, sao không giới thiệu với mẫu thân nam tử phía sau ngươi?"

Giống như một người mẹ dịu dàng nhân hậu đang nói chuyện với con gái.

"Phủ Hi, người ở lại cùng ta." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Phủ Hi theo thái độ của Tô Mộc, khách khí nói: "Lần đầu gặp mặt, Chung Ly lão phu nhân mạnh khỏe."

"Tốt, tốt." Tư Đồ Sát Chiêu gật đầu nói.

"Ngồi đi." Bà ta nói.

"Không cần ngồi đâu, đêm khuya ta tới đây, người nhất định đã biết mục đích của ta." Tô Mộc lạnh lùng nói.

Bình luận