Chap 7: Ngày 8

Yuan: Tui không biết cô Au có bỏ lỡ nhịp nào không nhưng đúng là từ ngày 6 bay qua ngày 8 luôn á. Chắc ngày 7 mấy bạn trẻ ngủ cả ngày sau hôm hẹn hò nên không có. Các cô cứ tin vậy đi. 😂😂😂

__________o0o________

Phụ đề: Dư âm ngọt ngào của tuần mới vẫn chưa kết thúc, hôm nay lại là một ngày làm việc.

Lúc bảy giờ, Trương Gia Nguyên là người thức dậy đầu tiên. Sau khi tắm rửa, hắn đi ra ngoài tình cờ gặp Lưu Vũ đang mặc đồ thể thao tập thể dục.

Trương Gia Nguyên: "Chào Buổi sáng."

Lưu Vũ: "Chào buổi sáng, Gia Nguyên"

Trương Gia Nguyên: "Sao cậu dậy sớm vậy?"

Lưu Vũ: "Tôi dậy tập dượt, hai ngày nữa có buổi biểu diễn nên phải đến đoàn sớm hơn."

Trương Gia Nguyên: "Vậy cậu đợi chút, tôi làm bữa sáng cho cậu mang đi."

Lâm Mặc từ phía sau đi tới, "Hiền thê lương mẫu à, Trương Gia Nguyên."

Lưu Vũ giật mình sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Mặc, "Cậu tại sao lại xuất hiện giờ này?"

Lâm Mặc oán hận liếc Lưu Vũ một cái, "Cậu nói xem."

Lưu Vũ cười vỗ vỗ vai Lâm Mặc, "Thực ngại quá, lại đánh thức cậu dậy sớm rồi."

Lâm Mặc xua tay, "Trương Gia Nguyên nhớ làm luôn phần của tôi nữa, tôi đi ngủ bù đây."

Lưu Vũ quay sang ái ngại nói với Trương Gia Nguyên, "Có phiền cậu lắm không?"

Trương Gia Nguyên ngay lập tức chạy xuống cầu thang, "Năm phút, cho tôi năm phút."

Lưu Vũ ngồi đợi hắn ở cửa phòng bếp, Trương Gia Nguyên nhanh chóng làm cơm nắm bỏ vào hộp, thậm chí còn lấy hai bông cải xanh để trang trí.

Lưu Vũ cầm lấy túi, "Cảm ơn Gia Nguyên!"

Trương Gia Nguyên lau khô tay, giúp Lưu Vũ kéo thẳng cổ áo đang hếch lên, "Tạm biệt, buổi tối gặp lại."

Lưu Vũ mỉm cười gật đầu.

Trương Gia Nguyên: "Nhân tiện, trong đó có một hộp cải thìa, tôi có bỏ thêm sữa cho cậu, cậu nhớ uống nha."

Lưu Vũ mở túi ra xem, sau đó miệng nhếch lên thành hình chữ "O" ngạc nhiên.

Trương Gia Nguyên: "Nhanh đi đi."

Lưu Vũ cười ngọt ngào nhìn hắn, "Tối nay gặp lại."

Trương Gia Nguyên cũng ra ngoài làm việc sau khi giúp mọi người làm bữa sáng. Những người khác cũng lần lượt thức dậy.

Cao Khanh Trần đang ngồi trong bếp ăn sáng, thì Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ một trước một sau đi xuống cầu thang.

Doãn Hạo Vũ: "Tiểu Cửu chào buổi sáng, Viễn Ca Chào buổi sáng."

Bá Viễn: "Chào, các cậu ăn trước đi, buổi sáng tôi còn có việc phải đi trước."

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ vẫy tay với Bá Viễn.

Trong bếp chỉ còn lại Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần, bầu không khí im lặng đến lạ thường.

Cao Khanh Trần lên tiếng trước, "Tối nay có bận chuyện gì không?"

Doãn Hạo Vũ ngây người một chút, "Không có, làm sao vậy?"

Cao Khanh Trần: "Mời em đi xem phim có được không?"

Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc, "Sao đột nhiên lại mời em đi xem phim?"

Cao Khanh Trần cười nói: "Lần trước, anh ngủ quên trong buổi hẹn hò với em, đến giờ vẫn chưa có cơ hội."

Doãn Hạo Vũ cũng cười, "Anh vẫn còn nhớ chuyện đó à, vậy tối nay em đến đón anh sau khi tan sở nha."

Cao Khanh Trần gật đầu, "Cảm ơn Paipai, anh đi trước đây."

Bảy giờ rưỡi, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đi làm.

Tám giờ, Lâm Mặc và Lưu Chương dậy ăn sáng.

Lưu Chương đi ra ngáp dài một cái, "Chào buổi sáng, Lâm Mặc."

Lâm Mặc: "Đến ăn bữa sáng đi."

Lưu Chương ngồi đối diện vừa ăn vừa nói: "Ừ, ai làm bữa sáng vậy?"

Lâm Mặc cười, đưa mắt nhìn biểu hiện của anh, "Trương Gia Nguyên làm đó."

Lưu Chương dừng lại một chút, "Nấu ăn cũng không tệ."

Lâm Mặc: "Vậy ăn thêm nhiều chút."

Lưu Chương ho khan vài tiếng, "Không cần đâu, tôi đi trước đây."

Tám giờ rưỡi, Lưu Chương đi ra khỏi căn nhà tình yêu, để lại Lâm Mặc một mình. Cậu pha một ấm trà, sau đó nằm xuống bàn cà phê vẽ.

"Lâm Mặc, tài liệu của Bá Viễn lão sư để quên ở nhà, cậu có thể đem qua cho anh ấy được không?"

Phụ đề: Trong trường hợp khẩn cấp, Lâm Mặc có thể sẽ ra ngoài.

Lâm Mặc đặt bút xuống, "Trong phòng của anh ấy à? Được rồi, tôi sẽ gửi cho anh ấy."

***

Lâm Mặc lái xe đến trường đại học A, sau đó đi xe đạp công cộng đến văn phòng của Bá Viễn.

Lâm Mặc nhìn anh, "Bá Viễn lão sư?"

Bá Viễn mỉm cười vẫy tay với cậu, "Cậu đến rồi à, mau vào đi."

Lâm Mặc đưa tài liệu bằng cả hai tay, "Tài liệu của Bá Viễn lão sư đây ạ, đã giao nhận hoàn tất."

Bá Viễn: "Sao hôm nay cậu không đi làm?"

Lâm Mặc: "Tôi tự cho mình nghỉ phép, gần đây tôi không muốn đi làm."

Bá Viễn: "Vậy, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, quẹt thẻ nhân viên trường cho tiện."

Bá Viễn nói anh có thể lái xe chở cậu đến căng tin nhưng Lâm Mặc nhất quyết muốn đi xe đạp công cộng, Bá Viễn chỉ có thể cùng cậu đạp xe quanh khuôn viên trường.

Phụ đề: Cuộc sống thanh xuân vườn trường.

Lâm Mặc: "Tôi rời khỏi trường học vài năm rồi, tôi đã quên cảm giác này."

Bá Viễn: "Có vài năm mà cậu nói chuyện giống như mấy chục năm vậy."

Lâm Mặc nhìn anh cười, "Thời gian trôi nhanh như mũi tên, năm tháng vẫn như cũ."

Bá Viễn: "Ăn gì đây?"

Lâm Mặc: "Nồi gà!"

Bá Viễn trở lại chỗ của mình với một suất nồi gà lớn, Lâm Mặc cũng mua hai cốc trà sữa cho hai người

Bá Viễn: "Hôm nay tôi hoàn toàn mất kiểm soát."

Lâm Mặc tò mò: "Mất kiểm soát rồi sao? Vậy Bá Viễn lão sư ăn gì mỗi ngày?"

Bá Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tôi thường về nhà vào buổi trưa, dì tôi nấu cơm ở nhà, nếu không có thời gian thì tôi mới đến căng tin."

Lâm Mặc lắc đầu, "Tôi có một cuộc sống nằm ngoài tầm với của tôi (khả vọng nhi, bất khả cập)"

Bá Viễn: "Tại sao?"

Lâm Mặc: "Nguyên nhân công việc, Tôi ăn uống không điều độ vì công việc và lịch trình thất thường. Đói lúc nào ăn lúc đó thôi."

Bá Viễn: "Đã đến lúc tìm người chăm sóc và giám sát cậu. "

Lâm Mặc cười, "Đúng, nhưng đấy không phải là cuộc sống mà tôi muốn."

Cậu nhìn sang Bá Viễn nói, "Tôi muốn một người có thể đồng hành cùng tôi lúc điên cuồng, đồng hành cùng tôi trong lúc khó khăn, đồng thời chấp nhận và bao dung tất cả của tôi."

Bá Viễn: "Tôi có thể nhìn ra suy nghĩ kiểu này chính là con người cậu."

Lâm Mặc đột nhiên nghiêm túc: "Mẫu người lý tưởng của Bá Viễn lão sư là gì?"

Bá Viễn suy nghĩ một lúc: "Tôi à? Tôi chú ý hơn đến sự phù hợp của thói quen sinh hoạt và suy nghĩ, hợp tính hợp tình sẽ dễ chung sống hơn, vì vậy tôi sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn khi lựa chọn."

Linh hồn buôn chuyện của Lâm Mặc lập tức bốc cháy, "Vậy thì trong nhà chung của chúng ta, anh nghĩ ai hợp với mình nhất?"

Bá Viễn bất lực nhìn cậu, "Tôi nói rằng tôi là người lý trí, tôi cần quan sát thêm."

Lâm Mặc: "Đôi khi cuộc sống cần một chút bốc đồng."

Bá Viễn gật đầu, "Ừ, nhưng bình tĩnh quen rồi."

Lâm Mặc: "Tôi hy vọng có một người có thể làm cho anh bốc đồng. "

Bá Viễn: "Còn cậu, cậu đã gặp người khiến cậu bốc đồng chưa?"

Lâm Mặc chọc vào khoai tây trong bát, do dự không biết nói gì.

Bá Viễn: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Mặc: "Nếu tôi muốn một người chỉ vững vàng với mình thì yêu cầu có cao quá không?"

Bá Viễn cười, "Tại sao cậu lại nói như vậy?"

Lâm Mặc: "Tôi biết tôi không nên đòi hỏi người khác cũng có cảm xúc như mình mà đôi khi không kiềm chế được sự ghen tuông khi thấy người đó quan tâm người khác."

Bá Viễn: "Ai cũng có quyền lựa chọn, hãy cống hiến hết mình và đừng để bản thân phải hối hận là được rồi."

Lâm Mặc: "Cảm ơn anh, Bá Viễn ca, haha, anh thực sự là một người tốt."

Bá Viễn bất đắc dĩ mỉm cười, "Tất cả các cậu đã khiến tôi cảm thấy tôi đã lựa chọn đúng đắn khi trở thành một giáo viên."

Sau khi ăn xong, Lâm Mặc trở về nhà chung tiếp tục vẽ tranh.

Lúc 5 giờ chiều, Lưu Vũ về nhà chung.

Cậu mở cửa, Lâm Mặc đang nằm trên bàn cà phê nghịch điện thoại.

Lưu Vũ: "Mặc Mặc? Sao cậu lại ở nhà."

Lâm Mặc ngáp dài một cái: "Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, cậu về sớm vậy."

Lưu Vũ: "Buổi tập kết thúc sớm, cậu đang vẽ à?"

Lâm Mặc cho Lưu Vũ xem tác phẩm đang dang dở của mình," Ừ, tôi đang vẽ mọi người trong nhà chung của chúng ta."

Lưu Vũ cầm lên xem, gật đầu, "Cậu vẽ giống thật đó, đây là Papai, đây là Tiểu Cửu... còn tôi, sao không nhìn thấy tôi đâu vậy?"

Lâm Mặc: "Vẫn chưa vẽ xong, tôi chưa nghĩ ra nên vẽ cậu bên cạnh Trương Gia Nguyên hay bên cạnh Lưu Chương."

Lưu Vũ bất giác rơi vào im lặng.

Lâm Mặc: "Sao không nói nữa?"

Lưu Vũ đặt bức tranh xuống, "Không nói chuyện phiếm với cậu nữa!"

Lâm Mặc: "Nghiêm túc đấy, cậu thích bên nào hơn?"

Hai tai Lưu Vũ đỏ ửng: "Cậu hỏi kiểu gì vậy!"

Lâm Mặc: "Vậy thì cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu khi tôi đặt câu hỏi? Tôi hứa sẽ không hỏi những câu quá đáng."

Lưu Vũ buộc phải gật đầu, "Cậu nhanh đi, tôi còn phải đi rửa rau."

Lâm Mặc: "Cậu có hứng thú với Trương Gia Nguyên không?"

Lưu Vũ hồi lâu không nhúc nhích, cúi đầu chơi đùa hai tay. Lâm Mặc thấy vậy liền thúc giục, cậu khó khăn gật đầu.

Lâm Mặc: "Vậy còn Lưu Chương thì sao!"

Thấy Lưu Vũ sắp nổi giận, Lâm Mặc trấn an, "Được rồi, ta hỏi thêm một cái nữa thôi."

Lưu Vũ: "Câu cuối cùng!"

Lâm Mặc: "Nếu được yêu cầu chọn người để hẹn hò, cậu có chọn Trương Gia Nguyên không?"

Lưu Vũ cúi đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, "Cảm tạ trời đất, CP của tôi chưa bị BE."

Lưu Vũ trợn tròn mắt, "Tôi đi rửa rau, tiếp tục vẽ của cậu đi."

Đi được nửa đường, Lưu Vũ đột nhiên xoay người, "Vẽ tôi bên cạnh cậu."

Lâm Mặc: "Thì ra Lâm Mặc tôi mới là chân ái của cậu, ôi thật cảm động muốn gớt nước mắt!"

Lưu Vũ: "Im đi!"

Máy quay quay về hai người ở rạp chiếu phim.

Xe của Doãn Hạo Vũ đang đậu trước cửa hàng của Cao Khanh Trần, ngón tay của cậu không ngừng đập vào vô lăng, như thể cậu ấy có chút lo lắng. Một lúc sau, Cao Khanh Trần bước ra với hai chiếc túi lớn.

Cao Khanh Trần: "PaiPai, em đợi lâu chưa?"

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, "Em vừa mới tới, anh cầm cái gì đó?"

Cao Khanh Trần đặt chiếc túi trên tay vào ghế sau, "Anh làm món tráng miệng cho mọi người, sẽ thử khi về nhà."

Doãn Hạo Vũ: "Được, vậy chúng ta mau đi thôi".

Lần này, nhạc trữ tình được lựa chọn phát trong xe của Doãn Hạo Vũ.

Phụ đề: Không khí rất thích hợp để trò chuyện.

Cao Khanh Trần: "Hôm nay công việc của em thế nào? Mọi việc suôn sẻ chứ?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu, "Không tệ, còn anh thì sao?

Cao Khanh Trần cười," Mất hai tiếng đồng hồ để làm món tráng miệng yêu thích cho mọi người, kỳ vọng hơi bồn chồn lại có chút vui."

Doãn Hạo Vũ: "Em hiểu, nhưng em tin mọi người sẽ thích nó."

Cao Khanh Trần suy nghĩ hồi lâu: "Em nghĩ, em thích một cuộc sống ổn định hay một cuộc sống tương đối tự do?"

Doãn Hạo Vũ: "Em muốn một cuộc sống ổn định hơn."

Cao Khanh Trần do dự một lúc rồi nói, "Còn đối với đối tượng em thích, em muốn người đó như thế nào hơn?

Doãn Hạo Vũ: "Ừm, cũng vậy thôi, em sẽ thích ổn định hơn."

Cao Khanh Trần: "Đôi khi em không muốn thay đổi nó sao?"

Doãn Hạo Vũ nhìn anh ấy, "Sao anh lại hỏi điều này đột ngột vậy?"

Cao Khanh Trần: "Không có gì đâu, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."

Doãn Hạo Vũ: "Luôn có cảm giác như anh có gì đó muốn nói nữa."

Cao Khanh Trần cười với anh ấy, "Anh nói với em sau."

Phụ đề: Cảm giác như một cuộc trò chuyện rất sâu sắc.

Bộ phim lầnnày vẫn là một bộ phim mà cả hai đều thích. Doãn Hạo Vũ đã suy nghĩ về những gì Cao Khanh Trần nói vừa rồi, nhưng hình như anh ấy không mấy quan tâm đến.

Buổi tối tám giờ, Lưu Chương trở về nhà chung, Trương Gia Nguyên và Bá Viễn đang nấu bữa tối, Châu Kha Vũ đang làm bài tập trên máy tính, Lâm Mặc và Lưu Vũ không biết cùng nhau xem cái gì. Thấy Lưu Chương trở lại, ba người trong phòng khách đều ngẩng đầu chào hỏi.

Lưu Chương: "Chào buổi tối, các cậu đang làm gì vậy?"

Châu Kha Vũ: "Viết luận văn."

Lâm Mặc cười ngã lăn trên mặt đất, Lưu Vũ cầm lấy video đưa cho Lưu Chương xem.

Lưu Chương vừa nhìn thấy video đã hốt hoảng giật lấy điện thoại tắt đi. "Cậu tìm thấy nó ở đâu!"

Lâm Mặc đứng dậy, "B trạm đề xuất cho tôi đấy."

Lưu Chương: "Ây da, Thật tình! Đừng xem nó nữa!"

Lâm Mặc và Lưu Vũ đã cười đủ. Hai người ngồi trên ghế sofa chơi với nhau. Lưu Chương ngồi uống nước bên cạnh cậu. Thấy mặt Lưu Chương bí xị, Lưu Vũ vỗ nhẹ vào vai anh an ủi.

"Đừng tức giận, lần sau em không xem nó nữa."

Lưu Chương bực dọc: "Lịch sử đen tối đã bị Lâm Mặc lôi ra rồi."

Lưu Vũ cười cười, "Cái gì mà lịch sử đen tối, không phải đâu, em thấy nó rất dễ thương."

Lưu Chương bất lực ôm đầu.

Châu Kha Vũ và Lâm Mặc đi vào bếp giúp đỡ nấu ăn. Lưu Vũ và Lưu Chương bị bỏ lại trong phòng khách.

Lưu Vũ nằm dài ra sofa: "Thật nhàm chán, đói quá đi."

Lưu Chương nhìn cậu mỉm cười, "Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo chút?"

Lưu Vũ liếc nhìn vào bếp, rồi đứng dậy, "Đi thôi."

Hai người sóng bước đi dạo trong khu chung cư. Lưu Chương lấy từ túi ra một món đồ đưa đến cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ cầm lấy, thắc mắc hỏi, "Đây là cái gì?"

Qua ánh sáng của ngọn đèn đường, cậu nhìn thấy đó là vật trang trí hình con cá voi nào đó. Có chút quen thuộc cũng có chút lạ lẫm.

Lưu Chương nhìn vào màn đêm tĩnh mịch. "Tặng em đó, mong em sẽ thích nó"

Lưu Vũ ngạc nhiên, "Tại sao anh lại mua cái này tặng em?"

Lưu Chương: "Bởi vì bài hát em đã nói chuyện với anh, về chú cá voi 52Hz, anh nhớ mãi về nó. Cái này thực sự anh đã mua từ hai ngày trước, anh mua nó cho buổi hẹn hò ngày thứ hai."

Lưu Vũ kinh ngạc che miệng, "Em không có nhìn thấy nó." Nếu nhìn thấy cậu đã chọn nó rồi.

Lưu Chương bất đắc dĩ gật đầu, "Anh biết, Lâm Mặc đã chọn trước. Nhưng lúc đó anh đã mua hai cái, dù em không chọn thì ý định vẫn là tặng nó cho em."

Lưu Vũ nhìn xuống thứ trong tay trông lòng đột nhiên dâng lên niềm xúc cảm lạ lẫm, "Cảm ơn anh, em rất thích."

Cơn gió ban tối lùa qua hàng cây xanh chạm lên da thịt cảm giác lạnh lẽo, Lưu Chương cởi áo khoác ngoài khoác lên người Lưu Vũ " Trời có chút lạnh. Em đi ra ngoài đừng mặc ít như vậy."

Lưu Vũ nhìn Lưu Chương, sau khi cởi áo khoác, anh chỉ còn mặc một chiếc áo phông tay lửng, nhưng vẫn khoác áo khoác lên người cậu.

Lưu Vũ: "Ngày mốt, em có một buổi biểu diễn ở Nhà hát Trung ương, anh có muốn đến xem không?"

***

Trong bếp, Lâm Mặc thái rau, Châu Kha Vũ đang giã tỏi, hai người còn lại đang canh nồi thức ăn.

Lâm Mặc: "Cậu có vẻ rất thích leo núi?"

Châu Kha Vũ nhìn xung quanh sau đó chỉ vào mình, "Hỏi tôi?"

Lâm Mặc: "Nếu không thì ai?"

Châu Kha Vũ: "Tôi rất thích. Tôi thích những môn thể thao vận động như thế."

Lâm Mặc dừng lại một lúc rồi nói, "Vậy thì cậu có thích xem triển lãm không?"

Châu Kha Vũ: "Triển lãm gì?"

Lâm Mặc: "Triển lãm quần áo."

Châu Kha Vũ "Là sao?"

Lâm Mặc nhìn hắn, "Sắp tới quý trình làng thiết kế trang phục hàng hiệu của chúng tôi, quần áo do tôi thiết kế, chỉ có một vé vào cửa, cậu có muốn đến đó không?"

Châu Kha Vũ: "Nếu tôi nói tôi không thích nó thì sao? Cậu định tặng phiếu này cho người khác à?"

Lâm Mặc nhìn hắn nở một nụ cười thương mại, "Tôi sẽ mời mọi người cùng đi, cậu nhất định phải đến."

Châu Kha Vũ lắc đầu, mỉm cười bất lực.

Bá Viễn đứng bên cạnh lên tiếng: "Lâm Mặc, em cắt rau xong chưa?"

Lâm Mặc quay lại, "Xong rồi đây!"

***

Lúc 10:30 tối, Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần trở về nhà chung. Châu Kha Vũ nhìn vào đồng hồ và xác nhận thời gian, vừa đúng 10:30.

Lưu Vũ: "Vừa mới về đến, hai người đi đâu về trễ vậy?"

Cao Khanh Trần đặt chiếc túi lớn lên bàn cà phê. "Tôi mang về cho mọi người một ít bánh ngọt do tôi làm, mau thử đi."

Lưu Vũ có chút sầu não nhìn chiếc bánh ngọt trước mặt, "Buổi tối ăn đồ ngọt rất dễ béo lên."

Cao Khanh Trần bí mật nói trong tai cậu ấy, "Có một chất thay thế đường dành riêng cho em."

Lưu Vũ trở nên rất hào hứng giữ lấy cánh tay của Cao Khanh Trần, "A... Tiểu Cửu, em yêu anh nhất!!"

Lâm Mặc làm bộ thở dài: "Lưu Vũ lại đang lan tỏa tình yêu của mình một lần nữa."

Lưu Vũ đã phớt lờ cậu ta, tự ăn chiếc bánh của mình.

Trương Gia Nguyên: "Tiểu Cửu, cửa hàng tráng miệng của anh ở đâu, tôi muốn trở thành khách hàng dài hạn."

Lưu Vũ: "Thêm tôi nữa."

Trương Gia Nguyên nhìn cậu hỏi, "Cậu cũng thích ăn ngọt à?"

Lưu Vũ: "Tất nhiên!"

Lâm Mặc mỉm cười cay đắng, "Chắc sau này chúng ta chỉ được ăn toàn món ngọt do Gia Nguyên nấu không thôi."

Trương Gia Nguyên: "Vậy thì lần sau tôi dẫn cậu đến một tiệm tráng miệng, đệ nhất đồ ngọt trongthế giới đồ tráng miệng."

Lưu Vũ gật đầu, Trương Gia Nguyên đưa tay ra thì bị cậu đánh một cái.

Lâm Mặc nhìn Lưu Chương. Anh chỉ cúi đầu xuống ăn bánh không có biểu hiện gì.

Châu Kha Vũ đứng dậy trước, "Tôi quay lại viết luận án tiếp đây."

Cao Khanh Trần lấy một thứ gì đó trong túi xách ra, chạy theo bắt kịp hắn.

"Đợi một chút."

Cao Khanh Trần: "Tặng cậu một hộp trà, nếu cậu cảm thấy mệt mỏi, hãy ngâm chúng."

Châu Kha Vũ mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn."

Phụ đề: Bây giờ xin vui lòng quay lại phòng để gửi tin nhắn đến người mà bạn rung động.

Lưu Vũ, Lâm Mặc và Cao Khanh Trần đang chơi game cùng nhau, vừa hay nhận được tin nhắn.

To Lưu Vũ:
Gặp bạn, một điều bất ngờ nhất trong kế hoạch cuộc đời tôi.

To Lưu Vũ:
Hôm nay trên đường đi làm tôi không gặp đèn đỏ, dù là chuyện nhỏ nhưng tôi muốn chia sẻ cùng bạn.

To Lâm Mặc:
Đời người ngắn ngủi, vui vẻ đúng lúc.

To Lâm Mặc:
Người lạ nên phù hợp ghép đôi với những người lạ.

To Cao Khanh Trần:
Hãy nói chuyện lại khi chúng ta có cơ hội.

Ba người họ mỉm cười với nhau, sau đó nhìn xuống tin nhắn của mình.

Lưu Chương nhận được tin nhắn khi đang ngồi trong sảnh nhỏ trên tầng hai để đọc sách.

To Lưu Chương:
Chú Cá voi của tôi (Hình vẽ sơn dầu trắng xanh trên cánh tay)

Lưu Chương cất điện thoại di động đi, trên mặt lộ ra một nụ cười không thể che giấu.

Cả Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ đều không nhận được tin nhắn.

Châu Kha Vũ nhận được hai tin nhắn

To Châu Kha Vũ:
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hẹn ai đó.

To Châu Kha Vũ:
Không muốn bỏ lỡ mất.

Châu Kha Vũ trầm ngâm nhìn tin nhắn rồi thở dài.

__________o0o_______

Chap sau sẽ giải đáp tin nhắn các ngày qua.

02/5/2022
Yumi Yuan

Bình luận