Chap 15: Ngày 14.2

Cặp hẹn hò thứ 4: Bá Viễn-Doãn Hạo Vũ

Doãn Hạo Vũ đi vào nhà hàng đã nhìn thấy Bá Viễn đến trước chờ cậu.

Doãn Hạo Vũ: "Viễn ca, em xin lỗi, em tới muộn, để anh đợi lâu rồi."

Bá Viễn: "Không sao, mau đến đây."

Doãn Hạo Vũ được dịp nhìn kỹ Bá Viễn. Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie kết hợp với quần bò thoải mái, nhìn rất khác với phong cách nhà giáo nhân dân hằng ngày của anh.

Doãn Hạo Vũ: "Viễn ca hôm nay trông rất năng động, hình như chưa từng nhìn thấy anh mặc kiểu quần áo này trước đây."

Bá Viễn: "Nghe em nói kìa, thật ra anh đã nghĩ rất nhiều về lời nói của em, quả thật nhìn anh quá cứng nhắc."

Doãn Hạo Vũ cười khéo một bên mép, "Vị giáo sư trẻ tuổi và đẹp trai nhất của trường đại học sao lại cứng nhắc như vậy?"

Bá Viễn lộ vẻ bất lực: "Em thật là ngông nghênh, anh tưởng trên đời này chỉ có Lâm Mặc không có việc gì đi trêu người khác chứ."

Doãn Hạo Vũ: "Vâng, đó quả thật là những gì Lâm Mặc nói với em. Hahaha"

Phụ đề: Giữa hai người luôn có bầu không khí thoải mái.

Người bán hàng đưa Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ đến giang hàng của họ. Trước mặt hai người là chiếc bàn để làm đồ thủ công trong cửa hàng. Người bán hàng giới thiệu họ có thể làm một số đồ trang sức bằng bạc, tranh sơn dầu cùng những món đồ lưu niệm khác...

Doãn Hạo Vũ: "Chà... có cái nào đơn giản hơn không?"

Bá Viễn không nhịn được cười khi nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Doãn Hạo Vũ. Những món đồ trên bàn hết sức tinh xảo, việc mua chúng mang về nhà rất dễ, nhưng ý nghĩa của việc đến đây là chính tay họ làm ra những món đồ đó.

Bá Viễn: "Nhẫn đeo tay, dây chuyền, những thứ này khá đơn giản."

Doãn Hạo Vũ có chút xấu hổ: "Vậy thì em sẽ làm món trang sức bạc, còn Viễn ca thì sao?"

Bá Viễn: "Anh đã chọn xong màu vẽ rồi."

Hai người ngồi xuống bàn, nhân viên giải thích một vài nguyên liệu và cách làm cho họ. Sau khi nghe xong, Doãn Hạo Vũ không thể chờ được mà nhanh chóng bắt đầu. Bá Viễn hơi bất ngờ trước hành động nhanh nhẹn của thiếu niên. Trong lòng cảm thán, quả thật là tuổi trẻ.

Bá Viễn: "Em muốn làm cái gì?"

Doãn Hạo Vũ vẫn tập trung vào món trang sức trên tay, "Em muốn làm một chiếc vòng cổ dâu tây, cảm giác cái này khá đơn giản."

Bá Viễn quay đầu lại nhìn cậu, "Là quà tặng sao?"

Doãn Hạo Vũ dừng tay, cậu hớn hở nhìn lên Bá Viễn rồi gật đầu: "À, lần đầu làm đồ thủ công nên em muốn tặng cho người đặc biệt."

Bá Viễn suy nghĩ một chút rồi nói, "Buổi sáng nay, em cùng với tiểu Cửu đi hái dâu phải không?"

Doãn Hạo Vũ nhìn anh: "Vâng."

Bá Viễn cười: "Là do anh đã đến muộn rồi sao?"

Doãn Hạo Vũ: "Có lẽ là yêu thực sự không phân biệt đến trước sau, nhưng đối với em mà nói, em chịu trách nhiệm với sự rung động của trái tim mình."

Bá Viễn: "Em thật sự là một chàng trai rất tốt, anh cảm thấy người được em thích rất may mắn."

Doãn Hạo Vũ nghiêm túc nhìn anh, "Nhớ tới lần chúng ta đi xe kart, lúc đó em còn do dự không biết nên làm như thế nào, là anh đã nói cho em biết, muốn biểu đạt điều gì, cảm xúc tình cảm ra sao đều phải thể hiện cho họ biết. Viễn ca, anh đã cho em dũng khí rất lớn để tiếp tục."

Bá Viễn nhất thời không biết nói gì. Doãn Hạo Vũ đặt vật liệu đang làm dở xuống bàn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bá Viễn.

Doãn Hạo Vũ: "Không có cái gọi là thẻ người tốt, anh luôn là sự tồn tại tốt nhất trong trái tim em."

Bá Viễn: "Cảm ơn em, có thể gặp được em, anh cảm thấy đây là một chuyến đi đáng giá."

Phụ đề: Có thể sửa ấm cho nhau, đó là sự quan tâm lớn nhất rồi.

Sau nhiều giờ chăm chỉ, tỉ mỉ làm việc, thành quả của hai người dần hoàn thiện. Quả dâu tây của Doãn Hạo Vũ đã thành hình, bức tranh của Bá Viễn cũng gần hoàn thành.

Doãn Hạo Vũ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ lúc nào, mặt trời lười nhác đã hoàn thành chặng đường của mình, màn đêm cũng dần hiện hữu khắp các nẻo đường.

Doãn Hạo Vũ: "Trời sắp tối rồi."

Bá Viễn: "Anh sắp xong rồi, còn Paipai thì sao?"

Doãn Hạo Vũ duỗi thẳng tay trên bàn, "Xong cả rồi, đã lâu em mới nghiêm túc ngồi một chỗ làm việc gì đó, hết giờ, chân em tê hết cả rồi."

Bá Viễn đóng khung bức tranh đã hoàn thành rồi đưa sang cho Doãn Hạo Vũ.

Bá Viễn: "Cái này tặng em."

Doãn Hạo Vũ nhìn những bông hoa trong bức tranh, trên ngọn núi đằng xa lấp ló ánh mặt trời đang từ từ thức giấc.

Doãn Hạo Vũ hỏi anh, "Cái này có ý nghĩa gì vậy?"

Bá Viễn cười nói: "Anh nghĩ, mặt trời là cách thích hợp nhất để mô tả em."

Phụ đề: Mặt trời nhỏ, cảm ơn đã sưởi ấm cho tôi.

Cặp đôi hẹn hò cuối cùng: Lưu Vũ - Lưu Chương

Lưu Vũ theo chỉ dẫn đi đến một bãi cỏ, trên tay cậu vẫn cầm theo tấm ảnh mà Lưu Chương đưa cho.

Lưu Chương ngồi giữa bãi cỏ xanh có điểm vài phần lá úa. Khi vừa nhìn thấy Lưu Vũ từ đằng xa, anh vẫy tay với cậu. Lưu Vũ chạy tới chỗ anh, cậu đưa tấm ảnh chụp khinh khí cầu ra trước mặt.

Lưu Vũ: "Cái này chụp ở đâu sao em không tìm thấy?"

Lưu Chương cười gãi gãi đầu, "Anh lấy ảnh này trên mạng"

Lưu Vũ có chút bất lực, phần nhiều hơn là mắc cười. Cậu cất tấm ảnh đi hất cầm lên, "Vậy khinh khí cầu ở đâu?"

Lưu Chương chỉ về phía sau: "Nó ở sau kia, anh dẫn em đi."

Phụ đề: Cùng nhau ngồi kinh khí cầu, một câu chuyện lãng mạn sắp bắt đầu.

Bãi cỏ trải dài như một thảo nguyên mênh mông. Lưu Vũ giang tay đón ngọn gió lộng cùng mùi cỏ tươi mới. Khinh khí cầu Lưu Chương đặt bay không quá cao, vừa đủ cho ba, bốn người ngồi. Họ đứng một bên nhìn nhân viên châm lửa vào bồn khí cầu. Ngọn lửa đột ngột bùng lên khiến Lưu Vũ sợ hãi rút sau lưng Lưu Chương. Lưu Chương đưa tay chắn trước Lưu Vũ, khóe miệng cười tươi, trêu chọc cậu trông rụt rè biết bao. Lưu Vũ cố tình phớt lờ anh ta, ánh mắt lại không kiềm được nhìn nửa gương mặt người kia qua bờ vai rộng. Lúc này nhiên liệu đã được đột thành công, khinh khí cầu tựa con thú to xác từ từ ngóc đầu dậy.

Lưu Vũ phấn khích như một bạn nhỏ reo lên: "Woa, bong bóng đứng dậy kìa."

Lưu Chương lại được dịp thích thú với dáng vẻ đáng yêu của cậu. Anh nắm lấy cổ tay Lưu Vũ chạy về phía trước, "Đi thôi, chúng ta đi lên đó."

Lưu Vũ đỏ mặt nhìn cổ tay đang bị người kia nắm lấy, cậu dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Lưu Chương, đi theo anh lên khinh khí cầu. Nhân viên điều chỉnh lại vị trí, khinh khí cầu bắt đầu từ từ bay lên.

Lưu Vũ buông Lưu Chương ra, lấy điện thoại chụp cảnh vật xung quanh. Cảm giác thoải mái này, đã lâu rồi cậu không cảm nhận được. Lưu Chương vẫn luôn nắm lấy cánh tay cậu, để chắc chắn cậu không bị ngã.

Khinh khí cầu bay lên cao khoảng chừng năm mươi mét. Từ vị trí này nhìn xuống, có thể thấy được toàn cảnh khu cắm trại. Phía xa có rất nhiều người đang dựng lều trên bãi cỏ, bên cạnh họ là những chiếc khinh khí cầu nhiều màu sắc, sẵn sàng bay lên bất cứ lúc nào.

Mặt trời lúc chiều tà còn dư âm của ánh hoàng hôn đỏ rắc xuống sườn đồi. Vần mây ngũ sắc cũng cùng lúc lộ ra một vầng hào quang tựa ngọn lửa hồng bao quanh ngọn đồi.

Lưu Vũ không khỏi cảm thán: "Thật đẹp, giống như trong chuyện cổ tích vậy."

Lưu Chương: "Cuối cùng anh cũng biết vì sao phải đi khinh khí cầu với người mình thích rồi."

Lưu Vũ không nhìn anh, cậu hỏi, lời nói mang theo chút ngượng ngùng, cùng sự hiếu kỳ của bạn nhỏ, "Tại sao?"

Lưu Chương vẫn luôn hướng về phía cậu, "Đây là sự lãng mạn không thể thay thế."

Trong ánh chiều tà, hình ảnh phản chiếu của hai người như phát sáng, bóng hình đan vào nhau mang dư vị ngọt ngào.

Lưu Vũ: "Nếu có cơ hội, em thật muốn đến Thổ Nhĩ Kỳ để đi khinh khí cầu."

Lưu Chương: "Trọng điểm không phải là vị trí, mà là ở bên cạnh ai vào thời điểm đó. Nếu đó là em, dù ở bất cứ đâu, anh cũng nguyện ý đi cùng."

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Lưu Chương. Trong khoảng khắc, cậu cảm nhận được từng ngón tay của Lưu Chương như đan vào ngón tay mình, nhưng rất nhanh đã buông ra. Như thể, cái cảm giác thoáng qua đó chỉ là ảo giác. Nhưng dù như thế nào, cậu vẫn trân trọng những giây phút này.

Lưu Vũ mở rộng tầm nhìn của mình hướng ra những ngọn núi phía xa. Cậu đưa tay ra phía trước. Trong tầm mắt, tựa như có thể chạm vào mặt trời đỏ đang từ từ lặn xuống khuất sau ngọn núi.

Cậu nói nhỏ như để chính mình nghe thấy: "Em sẽ không bao giờ quên sự lãng mạn của khoảng khắc này."

Phụ đề: Biểu tình của sự rung động che giấu trong ánh mắt cũng khó có thể quên được.

Sau khi xuống khinh khí cầu, Lưu Chương đưa Lưu Vũ đến khu cắm trại mà họ đã thấy khi nãy, tổ chức tiệc nướng trên một chiếc xe địa hình thuê.

Lưu Vũ nhìn vỉ nướng, có chút ngần ngại, "Cái này, mình tự nướng à?"

Lưu Chương: "Đúng vậy, tự nướng."

Lưu Vũ: "Anh chuẩn bị khi nào vậy?"

Lưu Chương: "Anh liên hệ với bên tổ chức vài hôm trước, đúng lúc có cơ hội đưa em đến đây hẹn hò."

Tuy nói là trang bị rất tốt, nhưng việc đánh lửa thật sự rất khó, Lưu Chương muốn đánh lửa một lần là xong thật hoàn mĩ. Nhưng đến mười phút sau, lò nướng cũng chẳng mảy may có động tĩnh gì.

Lưu Vũ: "Có được không?"

Lưu Chương lau mồ hôi: "Chắc là không vấn đề gì."

Qua khoảng năm phút sau, rốt cuộc ngọn lửa cũng được thắp lên. Lưu Chương vội vàng cho nguyên liệu lên bếp nướng. Lưu Vũ muốn chạy tới giúp anh, nhưng xem ra anh khá thành thục trong chuyện này, nên đã xử lý xong xuôi cả. Thế là việc của cậu chỉ cần ngồi nhìn người kia nướng thịt và nhấm nháp ly trà ấm áp.

Khi xiên nướng đầu tiên có vẻ chín nhất, Lưu Chương đưa đến cho Lưu Vũ , "Mau nếm thử đi."

Lưu Vũ thổi một hơi, chiếc mỏ xinh xắn chu ra trông vô cùng đáng yêu. Cậu cắn một miếng, nhai kỹ vài lần, sau đó lại không nói gì.

Lưu Chương có chút dự cảm chẳng lành, "Thế nào?"

Lưu Vũ: "Dai quá chời."

Lưu Chương hơi rầu tí, nhưng anh biết được bài học, không nên nướng quá lâu. Do đó những miếng thịt anh đưa cho Lưu Vũ sau đó đều vẫn còn đỏ ngầu.

Lưu Vũ dở khóc dở cười nhìn anh, "Anh, em vẫn chưa muốn chết."

Lưu Chương cười khổ, lần này anh định đưa cho cậu thử mấy loại rau củ. Cuối cùng, Lưu Vũ nhìn thấy miếng khoai tây còn sống thì thở dài. Lưu Vũ có chút bất lực sắn tay áo, chuẩn bị tự mình nướng. Cậu vừa định đụng vào thì thấy hầu như thịt nướng đều đã đặt trên bếp nướng cả rồi. Lúc cậu nhìn lên Lưu Chương, bất giác cười thành tiếng. Lưu Vũ nhanh tay lấy điện thoại ra chụp lại một tấm, rồi lấy tay lau vệt đen trên mặt Lưu Chương.

Lưu Chương: "Sao vậy?"

Vết than bị anh không hay biết càng bôi càng lan ra trông ngộ nghĩnh làm sao.

Lưu Vũ sau khi trêu chọc anh liền nhìn xung quanh, trời đã tối từ khi nào. Khu cắm trại được trang trí thêm những mảng đèn led nhiều màu sắc. Bông lửa từ những chiếc bếp nướng bắn lên tí tách trông thật vui mắt.

Lưu Vũ: "Em thấy có mì ăn liền trong túi, hay là chúng ta pha mì ăn đi."

Hai người ngồi trước lều, vừa ăn mì gói vừa ngắm sao. Thế giới của họ bỗng nhiên thu nhỏ bằng tầm mắt. Chỉ có căn lều nhỏ, tô mì gói, bầu trời đầy sao và người bên cạnh.

Lưu Chương: "Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Lưu Vũ mỉm cười hạnh phúc, "Em nghĩ nó khá tốt."

Lưu Chương nhìn cậu, trong ánh mắt có sự nuối tiếc lẫn nuông chiều, "Anh muốn cho em một buổi hẹn hò khó quên."

Lưu Vũ: "Em thấy những ký ức này rất đáng nhớ, khinh khí cầu rất đáng nhớ, thịt nướng rất đáng nhớ, và khuôn mặt của anh dính đầy vết than cũng rất đáng nhớ."

Lưu Chương: "Nếu chúng ta không liên lạc với nhau trong tương lai, ý anh là nếu, thì em sẽ không quên nó chứ?"

Lưu Vũ cúi đầu, nước trong tô óng ánh ôm theo sợi mì vàng uốn lượn trông thật bắt mắt, cậu chưa từng nghĩ một tô mì cũng có điểm thú vị của nó như vậy.

Lưu Vũ: "Không bao giờ quên, không bao giờ quên."

Nói xong, cậu uống ngụm súp mì cuối cùng, đứng dậy nhìn Lưu Chương, "Đi, về nhà nào."

Phụ đề: Tất cả mọi thứ về anh đều đã khắc sâu trong tâm trí em, không thể nào quên.

Mười hai giờ, Lưu Chương và Lưu Vũ trở về nhà. Nghe thấy tiếng nói, Cao Khanh Trần ngồi trên sô pha phòng khách nghiêng người nhìn về phía cửa.

Cao Khanh Trần: "Rốt cuộc Lưu Vũ cũng về rồi. Hôm nay anh làm bánh kem tươi, chờ em về đến hoa cũng cảm ơn luôn."

Lưu Vũ: "Đúng lúc tối nay em ăn chưa no, anh làm bánh gì vậy?"

Cao Khanh Trần: "Bánh kem dâu tây, mùa này anh tìm được một ít dâu tây ngọt nên vào bếp làm cho mọi người cùng ăn."

Lâm Mặc từ trên lầu đi xuống, "Sao AK đưa Tiểu Vũ của chúng ta đi đâu đến tối muộn mới về, còn không cho cậu ấy ăn no."

Lưu Chương: "Chúng tôi đi khinh khí cầu, ở phía bắc ngoại ô, lái xe mất hơn hai tiếng đồng hồ."

Trương Gia Nguyên bước vào bếp lúc Cao Khanh Trần và Lưu Vũ đang ăn bánh.

Trương Gia Nguyên: "Có cần tôi nấu cho cậu bát mì không?"

Lưu Vũ lắc lắc đầu: "Không cần đâu, bánh kem tôi cũng không thể ăn quá nhiều được. Cảm ơn Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên không nói gì thêm, hắn rót ly nước rồi quay trở về phòng khách.

Mấy người ngoài phòng khách vẫn tiếp tục trò chuyện.

Lâm Mặc: "Khinh khí cầu, wow, AK, anh giỏi thật đấy."

Lưu Chương: "Còn cậu, nay đi hẹn hò ở đâu, làm gì á?"

Lâm Mặc: "Không có cái gì lãng mạn cả, đi tâm sự thôi."

Lưu Chương hớp một ngụm nước, "Nói chuyện hiểu ra điều gì chưa?"

Lâm Mặc lắc đầu rồi lại gật đầu.

Lưu Chương: "Tôi đã sớm nói với Châu Kha Vũ hắn rồi..."

Châu Kha Vũ từ đâu ném cái gối qua chỗ Lưu Chương, "Lưu Chương, im ngay cho tôi."

Lưu Chương giật mình né sang một bên: "Cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện phải không?"

Châu Kha Vũ: "Ai nghe lén chứ, do anh nói to quá đó?"

Châu Kha Vũ đi tới ngồi bền cạnh Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn từ trên lầu đi xuống.

Doãn Hạo Vũ: "Vũ ca, anh về rồi à, cuối cùng Tiểu Cửu đã bảo vệ được miếng bánh đó"

Lâm Mặc: "Pai pai, cậu đang ghen à."

Lưu Vũ đi tới đặt tay trên vai Cao Khanh Trần, "Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ không về muộn như vậy nữa."

Lưu Vũ ngồi xuống bên cạnh Trương Gia Nguyên, còn Cao Khanh Trần ngồi phía đối diện.

Lưu Vũ                                                bàn                                Cao Khanh Trần

Trương Gia Nguyên   Châu Kha Vũ     Lâm Mặc  Lưu Chương   Doãn Hạo Vũ      Bá Viễn

Cao Khanh Trần pha một ấm trà đặt trên bàn, "Buổi tối mọi người ăn tráng miệng rồi, nếu mệt mỏi thì uống chút trà đi. Trà trái cây, sẽ không khó ngủ đâu."

Châu Kha Vũ nhìn ấm trà trên bàn, hắng giọng một cái uống một ngụm nước.

Lưu Vũ nhìn sang Cao Khanh Trần: "Hôm nay bọn anh đi đâu vậy?"

Cao Khanh Trần: "Đi hái dâu tây, mùa này dâu tây ngọt lắm, lại tươi nữa, món bánh của mọi người đều làm từ hai giỏ dâu tây hái hôm nay đấy."

Doãn Hạo Vũ cũng chêm vào: "Dâu tây ở đây thực sự siêu tươi, siêu ngọt luôn."

Lâm Mặc: "Wow, ghen tị quá đi."

Lưu Chương: "Còn Bá Viễn lão sư hôm nay đi đâu vậy?"

Bá Viễn: "Tôi đi làm đồ thủ công, vẽ vời vài cái."

Lâm Mặc: "Bá Viễn lão sư có vẽ không. Em muốn xem nó."

Bá Viễn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Mặc xem bức ảnh mà anh đã vẽ chiều nay.

Lưu Chương: "Lâm Mặc có vẻ hứng thú với nhiều thứ thật đó, Châu Kha Vũ, cậu không được rồi."

Châu Kha Vũ trừng mắt với anh: "Uống trà cũng không làm anh im lặng được à."

Lưu Vũ: "Nhân tiện, sáng nay tôi và Trương Gia Nguyên đã đi ăn lẩu,..., chúng tôi có thiếu giảm giá, lần tới chúng ta có thể đi cùng nhau."

Trương Gia Nguyên nửa đùa nửa thật: "Họ thật sự sẽ thích chứ?"

Cao Khanh Trần: "Lẩu gì vậy?"

Lưu Vũ: "Lẩu ốc, nước súp của nó thật sự rất ngon."

Doãn Hạo Vũ: "Quả nhiên, Lưu Vũ ca thích hương vị đậm đà như vậy."

Lưu Vũ: "Ây, các cậu không hiểu đâu."

Nói đến đây Lưu Vũ hơi ảo não, cậu bất giác nhìn sang Trương Gia Nguyên cũng đang nhìn cậu.

Lâm Mặc ngáp một cái, ngã người ra sô pha. Lưu Vũ nhìn qua cũng cảm thấy buồn ngủ rồi. Cậu đặt ly nước xuống đưa tay che miệng ngáp một cái.

Lưu Vũ: "Được rồi, cũng đã khuya rồi, chúng ta trở về phòng ngủ đi."

Phụ đề: Đã đến lúc gửi tin nhắn. Hãy gửi tin nhắn đến đối tượng mà bạn rung động.

Phòng của Lưu Vũ và Lâm Mặc vẫn sáng đèn. Hai người ngồi trên giường trò chuyện.

Lâm Mặc: "AK đưa cậu đi khinh khí cầu, tôi nghĩ anh ấy rất dụng tâm đấy."

Lưu Vũ ôm gối kéo sát người, cúi đầu che đi biểu tình ngượng ngùng trên khuôn mặt.

Lưu Vũ: "Thật sự rất lãng mạn. Khi khính khí cầu bay lên, anh ấy một tay giữ mét ngoài, tay kia kéo tôi lại. Cảm giác đó tôi nghĩ mình sẽ không thể quên được."

Lâm Mặc: "Vậy còn Trương Gia Nguyên thì sao?"

Lưu Vũ hơi trần chừ: "Cậu ấy hiểu rất rõ sở thích của tôi, tôi không biết làm sao cậu ấy có thể quan sát chú ý đến nhiều chi tiết nhỏ như vậy. Đó... là một điểm cộng."

Lâm Mặc: "Tối nay cậu định gửi tin nhắn cho ai?"

Lưu Vũ: "Tôi đã nghĩ rồi, tôi sẽ nói những điều mà hôm nay không có cơ hội để nói với người đó."

Lâm Mặc thở dài tựa vào đầu giường.

Lưu Vũ để ý đến biểu tình của người bên cạnh, cậu đặt tay lên chiếc chăn đã được kéo lên nữa người Lâm Mặc.

Lưu Vũ: "Hôm qua cậu không vui, hôm nay có khá hơn chút nào không?"

Lâm Mặc: "Vẫn ổn, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này."

Lưu Vũ trêu chọc cậu, "Không phải cậu nói trái tim cậu đã chết à?"

Lâm Mặc: "Thật ra, bây giờ tôi vẫn chưa sống lại. Chỉ là, cậu biết tôi rất khó xử mà, đôi khi tôi không biết mình muốn làm gì nữa."

Lưu Vũ: "Thuận theo tự nhiên đi. Nếu cậu ta không phải người phù hợp, thời gian sẽ cho cậu câu trả lời thôi."

Lâm Mặc: "Tôi sợ tôi quá bốc đồng sẽ đưa ra quyết định sai lầm. Tôi nghĩ mình thật sự thích cậu ấy, nhưng bên cạnh đó có quá nhiều thứ phải suy xét... Quá nhiều."

Lưu Vũ: "Không giống cậu chút nào, Lâm Mặc, cậu đâu phải người nghĩ nhiều như vậy.

Lâm Mặc: "Giống như Tiểu Cửu đã nói, mọi người sẽ luôn thay đổi, không phải sao?"

Phụ đề: Trong thế giới của người lớn, có quá nhiều thứ để suy xét.

Sau cuộc trò chuyện, cả hai lần lượt nhận được tin nhắn.

To Lâm Mặc:

Cậu rất thích khinh khí cầu sao?"

To Lưu Vũ:

Tôi hi vọng cậu sẽ nghĩ về tôi mỗi khi nhìn thấy sợi dây chuyền đó.

To Lưu Vũ:

Tôi muốn tạo ra vô số kỉ niệm khó quên với cậu.

So sánh phòng của Lâm Mặc và Lưu Vũ, hai người trong phòng đôi còn lại cực kỳ im lặng, lần lượt ngồi trên giường nhìn điện thoại di động, không nói lời nào.

Trương Gia Nguyên nhận được một tin nhắn.

To Trương Gia Nguyên:

Cảm ơn cậu đã hiểu tôi.

Lưu Chương không nhận được tin nhắn. Sau khi xác nhận vài lần, anh xuống giường đi ra khỏi phòng.

Trương Gia Nguyên: "AK, anh đi đâu vậy?"

Lưu Chương: "Đi uống nước, tôi quay lại ngay."

Lưu Chương dừng lại trước cửa phòng Lưu Vũ, anh đi qua đi lại nhưng lại không gõ cửa. Sau cùng buông xuống những mối tâm tình, anh quay trở về phòng của mình.

Bá Viễn không nhận được tin nhắn. Nhưng khác với những lần trước, có vẻ anh đang suy nghĩ về điều gì đó. Anh ngồi trên giường, nhìn vào điện thoại một lúc lâu.

Châu Kha Vũ nhận được một tin nhắn.

To Châu Kha Vũ:

Có thể là do bên trong tôi yếu đuối nhưng hôm nay tôi thực sự muốn khóc.

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ cũng nhận được tin nhắn.

To Cao Khanh Trần:

Dâu rất ngọt, nhưng hôm nay tất cả đều ngọt hơn dâu

To Doãn Hạo Vũ:

Cảm ơn cậu, mặc dù cậu không để tôi nói nhưng tôi vẫn rất biết ơn, tôi rất vui vì điều đó.

To Doãn Hạo Vũ:

Yên tâm đi, chuyến đi này đối với tôi thực sự rất đáng giá.

Phụ đề: Mỗi người có mối tâm sự của riêng họ, chúc các cạn có những giấc mơ đẹp.

_______o0o_____

Để mọi người chờ lâu rồi. Từ rồi cũng sẽ hoàn thôi.

30/12/2022

YUMI YUAN

Bình luận