Chương 182+183: Quái vật 1-3

Chương 182: Quái vật 1-3

Lâm Dị không dám lộn xộn, cậu ngừng thở.

Nhìn hoàng tử cúi xuống từng chút một, vươn tay nhặt đầu.

Vào lúc tay hoàng tử sắp chạm vào cái đầu kia, hắn đột ngột thu về.

Lâm Dị không khỏi căng thẳng.

Hoàng tử lao tới cửa, một chân đá văng.

Hét lên với những người bên ngoài: "Các ngươi ồn ào cái gì?"

Người bên ngoài quỳ xuống nói: "Điện hạ, có người ngoài trà trộn vào trong thành."

Hoàng tử sửng sốt một chút: "Gì cơ?"

Người bên ngoài lặp lại một câu, hoàng tử khó chịu nói: "Ta nghe thấy! Dám tới lâu đài của ta, vậy thì đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi!"

"Đi theo ta!" Nói xong liền lao ra ngoài, trong tay vẫn cầm kiếm, trên lưỡi kiếm dính đầy máu tươi.

Lâm Dị lúc này mới hổn hển thở.

Nhưng dây thần kinh căng thẳng của cậu cũng không hề được thư giãn.

Vừa rồi cậu quá căng thẳng nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, có điều cuộc trò chuyện giữa hoàng tử và binh lính ngoài cửa thì cậu có nghe thấy.

Người ngoài trà trộn vào lâu đài, không phải cậu và Tần Châu à?

Hiện tại cậu đang ở dưới gầm giường trong phòng hoàng tử, vậy chẳng phải người mà hoàng tử dẫn binh lính đi bắt chính là Tần Châu sao?

Lâm Dị trở nên lo lắng.

Chỉ mới có hoàng tử ra khỏi phòng, công chúa thì chưa.

Cậu chỉ có thể tiếp tục đợi dưới gầm giường, đợi công chúa rời đi.

Lòng nóng như lửa đốt ngồi đợi một lát, Lâm Dị cũng không thấy công chúa rời đi, ngược lại còn nghe được tiếng nức nở yếu ớt.

Rồi tiếng nức nở biến thành khóc oà.

Công chúa lấy tay che mặt: "Tại sao vậy! Tại sao ta lại gả cho một tên hoàng tử chỉ biết giết chóc!"

Lâm Dị mới nghe được công chúa nói một câu như vậy, sau đó vang lên một âm thanh lớn rơi mạnh xuống.

Lâm Dị sửng sốt một lát, sau tiếng rơi xuống đất căn phòng chìm vào im lặng, nói cách khác, thứ rơi xuống đất là...

Lúc này cậu mới đi ra khỏi gầm giường, trong phòng quả nhiên không còn bóng dáng công chúa nữa.

Lâm Dị đi đến bên cửa sổ đang mở, cẩn thận nhìn xuống.

Bên ngoài, dưới mặt đất, có một vũng màu đỏ chói.

Công chúa nhảy lầu.

Chẳng bao lâu, các binh lính đang tìm kiếm người ngoài trong lâu đài phát hiện ra công chúa nhảy lầu, bầu không khí trong lâu đài bỗng trở nên khó chịu.

"Công chúa lại nhảy lầu rồi!"

Có người hô.

Lợi dụng sự hoảng loạn trong lâu đài, Lâm Dị rời khỏi phòng, vội vàng đi tìm Tần Châu.

Không biết là do người ngoài vào lâu đài hay công chúa nhảy lầu, nhưng số lượng binh lính tuần tra trong lâu đài nhiều hơn một nửa so với lần trước. Lâm Dị né tránh một nhóm thủ vệ phía sau thì một nhóm thủ vệ khác lại tiến về phía cậu.

Trái phải đều bị tấn công, cánh tay đột nhiên bị túm mạnh.

Cậu bị kéo đến góc cuối hành lang, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.

Tần Châu không sao.

Sau khi hai nhóm thủ vệ đan xen rời đi, Tần Châu thấp giọng nói: "Tôi thấy hoàng tử đi lên."

Cho nên hắn mới gây ra tiếng động để thu hút sự chú ý của hoàng tử.

Lâm Dị gật đầu, đúng là Tần Châu đáng tin cậy.

Tần Châu đang định nói gì đó, một giọng nói tức muốn hộc máu cắt ngang.

"Giữ chặt!"

Ở đằng xa, hoàng tử một chân đá binh lính.

Binh lính vội vàng cất vàng bạc châu báu trong tay vào trong rương, hoàng tử quay lại, giận dữ mắng nô bộc đang dọn dẹp dấu vết công chúa nhảy lầu: "Tay chân lẹ lên một chút!"

Nô bộc bị doạ đến phát run.

Binh lính tập trung tại nơi công chúa ngã xuống chất đầy hơn chục rương chứa vàng bạc châu báu.

Binh lính cầm đầu run rẩy nói với hoàng tử: "Điện hạ, đã xử lý xong."

Hoàng tử liếc mắt nhìn cái rương: "Xuất phát!"

Binh lính quay đầu hướng tới nhiều người hạ lệnh hoàng tử: "Xuất phát!"

Cổng thành mở ra, hoàng tử cưỡi bạch mã đi phía trước, binh lính kéo rương đi theo hoàng tử, cuối cùng là các nô bộc.

Tần Châu nói: "Đi theo bọn họ."

Lâm Dị gật đầu.

Thời gian của bọn họ sắp hết, hiện tại phải quay trở lại Bất Dạ Thành.

Thế giới Quy Tắc 1-3 chỉ có lâu đài và Bất Dạ Thành, cùng lắm là có thêm một thị trấn.

Công chúa nhảy lầu, hoàng tử thu dọn kho báu vàng bạc không có khả năng là vào thị trấn để ban thưởng cho ngư dân, vậy thì chỉ có thể là đi tới Bất Dạ Thành.

Nếu bọn họ có thể đuổi kịp, là có thể về được Bất Dạ Thành rồi.

Hai người nhanh chóng từ trong góc đi ra, đi phía sau nô bộc ở cuối cùng.

Một số nô bộc phát hiện sự tham gia của Tần Châu và Lâm Dị, nhưng bọn họ vẫn giữ im lặng. Ở lâu đài này, ít nói làm nhiều thì mới có thể sống sót.

Đi theo đội ngũ hơn nửa giờ, bọn họ đã đến Bất Dạ Thành.

Cho dù hắn là hoàng tử, người gác cửa cũng sẽ tiến hành kiểm tra toàn thân hắn. Ưu đãi duy nhất chính là hoàng tử không cần phải xếp hàng.

Người gác cửa kiểm tra hoàng tử xong, sau đó lại kiểm tra binh lính đi theo hoàng tử, chỉ cần là binh lính khỏe mạnh thì sẽ được phép đi qua Bất Dạ Thành, nhưng nếu thiếu tay thiếu chân thì sẽ bị chặn lại ở bên ngoài, mặc kệ những người này có phải là thân tín của hoàng tử hay không.

Hoàng tử đã sớm thông qua kiểm tra, đặt một chiếc ghế ngồi dựa trước cửa đợi binh lính và nô bộc của mình. Hắn là hoàng tử, tất nhiên không thể nào lại đi làm công việc khiêng vác đồ vật rồi.

Người gác cửa kiểm tra một dọc từ trên xuống, thấy Lâm Dị và Tần Châu.

Trong lòng Lâm Dị thắt lại. Trông ánh mắt người gác cửa dường như nhớ rõ cậu và Tần Châu, một hai ngày trước bọn họ còn nháo nhào lên muốn rời khỏi đây.

Nhưng người gác cửa lại không nói gì, sau khi kiểm tra thấy Lâm Dị và Tần Châu vẫn khỏe mạnh liền cho hai người họ vào.

Hai người vốn dĩ xếp ở cuối hàng, cũng là hai người cuối cùng bị người gác cửa kiểm tra.

Chờ đến khi hai người tiến vào Bất Dạ Thành, hoàng tử đã mang theo những binh lính và nô bộc có thể vào Bất Dạ Thành, tới cửa quẹo rẽ phải, đi về phía phòng cầm đồ.

Trở lại Bất Dạ Thành đồng nghĩa với việc phải để ý xem trên người mình có tiền hay không, lúc rời đi, Lâm Dị đã cầm mạng sống để lấy 200 vàng, hiện tại cậu phải trả 220 vàng nếu muốn chuộc lại mạng sống của mình.

Lâm Dị sờ túi, lấy ra mấy viên ngọc trai: "Đàn anh, lúc ở lâu đài em tiện tay cầm một ít."

Tần Châu nói: "Trùng hợp thật, tôi cũng vậy."

Lâm Dị nhìn thoáng qua, thấy trong túi Tần Châu cũng phồng lên, nói vậy tức là hắn ở lâu đài cũng thuận tay lấy được rất nhiều châu báu.

Nhìn lộ trình của hoàng tử, có vẻ kho báu trong lâu đài không phải là vàng thông dụng ở Bất Dạ Thành, cho nên vẫn phải đến phòng cầm đồ để đổi sang vàng ở Bất Dạ Thành.

Tần Châu nói: "Đi đổi trước, chuộc lại mạng."

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

Hai người cũng đi đến phòng cầm đồ.

Bởi vì phòng cầm đồ chứa đầy binh lính của hoàng tử nên Lâm Dị không chen hàng, điều này có thể sẽ thu hút sự chú ý của hoàng tử, những thứ cậu muốn cầm đồ đều được mang ra từ lâu đài của hoàng tử.

Có lẽ bởi vì binh lính trông hung ác, hầu hết khách trong đại sảnh ở phòng cầm đồ đều sẵn sàng đợi đến khi hoàng tử cầm đồ kết thúc rồi mới đi cầm đồ.

Quầy cầm đồ số 8 có rất ít người xếp hàng, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lâm Dị.

Tiểu nhị liếc nhìn Lâm Dị, đã quen với việc Lâm Dị đến hạn tới chuộc lại đồ: "Tổng 220 vàng!"

Lâm Dị đem châu báu trong tay giao ra: "Tôi cầm cái này, tiền cầm đồ để chuộc mạng."

Cậu cũng chẳng lo tiểu nhị vì điều này mà sẽ ép giá, dù sao tiểu nhị cũng từng nói mạng sống ở Bất Dạ Thành là thứ vô giá trị nhất, so với tính mạng Lâm Dị thì bàn tay, khuôn mặt hay thậm chí cơ thể cậu mới là thứ khiến tiểu nhị cảm thấy hứng thú hơn. Chỉ khi Lâm Dị còn sống mới có cơ hội tới cầm những bộ phận cơ thể mà tiểu nhị quan tâm.

Tiểu nhị tiếp nhận toàn bộ châu báu của Lâm Dị: "Tính tổng cộng cho cậu 220 vàng, đưa biên lai cầm đồ cho tôi."

Lâm Dị mở túi, lấy phiếu cầm đồ ra, đang định đưa cho tiểu nhị.

"Từ từ--"

Một giọng nói không đúng lúc vang lên.

Lâm Dị và Tần Châu ở phía sau theo âm thanh mà nhìn lại, là hoàng tử.

Hoàng tử gắt gao nhìn chằm chằm tay Lâm Dị, lại nhìn châu báu trong tay tiểu nhị.

Sau đó hắn sải bước hướng về phía Lâm Dị.

Hô hấp của Lâm Dị trở nên nặng nề, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Tần Châu kéo Lâm Dị lại, giấu Lâm Dị ở sau lưng mình.

Đoán rằng hoàng tử đã phát hiện ra châu báu mà cậu cầm đồ, Lâm Dị từ phía sau Tần Châu chui ra: "Đàn anh, để em ứng phó."

Tần Châu không lấy châu báu ra khỏi túi, hoàng tử tạm thời sẽ không nhắm vào Tần Châu. Nếu Tần Châu đứng ra bảo vệ cậu, cả hai người đều sẽ bị hoàng tử nhắm tới.

Hoàng tử tất nhiên là một trong những NPC quan trọng trong thế giới Quy Tắc 1-3, cả hai người không thể chết chùm dưới tay hoàng tử được.

Tần Châu cũng biết rõ điều này, hắn không ngăn cản động tác của Lâm Dị.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Lâm Dị.

Hoàng tử chỉ vào tay Lâm Dị, cả giận nói: "Đi rửa sạch đi."

Lâm Dị vừa nháy mắt nghĩ ra vô số biện pháp còn tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"

Hoàng tử nói: "Ta kêu ngươi đi rửa sạch đi, không nghe thấy à? Xúi quẩy."

Nói xong, hắn bất mãn gõ vào quầy cầm đồ số 8, nói với tiểu nhị: "Lời nói của ta ở Bất Dạ Thành trở nên vô dụng rồi à?"

Lâm Dị nhìn cánh tay của mình, trên cánh tay có một vết cắt do quản gia 3011 tạo ra, lúc cậu trốn dưới gầm giường, cả người căng thẳng, làm miệng vết thương bị rách, máu rỉ ra, cọ vào tay áo.

Tiểu nhị của quầy cầm đồ số 8 nói với Lâm Dị: "Tôn khách bảo cậu đi rửa thì đi rửa đi."

Không phải tới gây phiền toái cho cậu là tốt rồi, Lâm Dị 'ồ' một tiếng.

Hoàng tử lúc này mới quay trở lại quầy cầm đồ của mình để cầm đồ những món châu báu hắn mang từ lâu đài đến.

Lâm Dị lấy lại phiếu chuộc, còn Tần Châu lại đem châu báu trên người hắn đi cầm đồ.

Hiện tại trên người cả hai bọn họ tổng cộng có 1.000 vàng.

Hai người lên phòng 5005 tìm quản gia 5005 để gia hạn phòng.

Họ phải trao đổi manh mối tìm thấy trong lâu đài, mà Bất Dạ Thành có quá nhiều người, bọn họ chỉ có thể tiêu tiền để có không gian riêng tư.

Đóng cửa lại xong, Lâm Dị kể cho Tần Châu những gì cậu đã thấy trong lâu đài.

Trọng tâm là 《 hàng hải đồ 》, tiếp theo là công chúa.

Lâm Dị nhớ tới có người hô một câu 'Công chúa lại nhảy lầu'. Từ 'lại' này có ý nghĩa rất sâu xa. Ngoài những gì công chúa nói trước khi nhảy khỏi lầu, xem ra công chúa không hề vui vẻ khi gả cho hoàng tử. .

So với Lâm Dị, Tần Châu cũng không phát hiện được gì ở lâu đài, sự chú ý của hắn đều dồn hết vào để lo lắng cho Lâm Dị.

"Trong truyện cổ tích, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau." Lâm Dị đưa ra điểm đáng ngờ: "Nhưng ở đây lại không như vậy. Hoàng tử không chịu được việc công chúa liếc mắt với binh lính, nhưng lại chẳng hề thương tâm khi thấy công chúa nhảy lầu, còn góp nhặt châu báu để tiến vào Bất Dạ Thành."

Tần Châu nói: "Hắn là tôn khách."

Lâm Dị gật đầu, cậu nghe thấy tiểu nhị xưng hô với hoàng tử. Thân phận của hoàng tử ở Bất Dạ Thành là tôn khách, điều này thực sự nói không thông, bởi vì trong Bất Dạ Thành có 'Nhân Ngư tiểu thư'.

Người của hoàng tử sợ 'Nhân Ngư tiểu thư'như vậy, chẳng lẽ hoàng tử không sợ sao? Hay là, giống như 《 hàng hải đồ 》nàng tiên cá là kẻ thù bại trận của hoàng tử? Cho nên hoàng tử mới dám xuất hiện ở Bất Dạ Thành với thân phận cao như vậy.

"Ban đầu hoàng tử dắt người của mình đi tìm đàn anh, nhưng sau khi công chúa nhảy lầu xuống, hắn đã dừng việc này lại. Ngược lại, còn yêu cầu binh lính thu thập châu báu." Lâm Dị suy luận: "Là vì công chúa nhảy lầu nên hoàng tử mới tới Bất Dạ Thành ư."

Nhưng tới để làm gì?

Tần Châu nói: "Hắn là tôn khách, không thể không biết phòng giao dịch."

Lâm Dị liền nói: "Đàn anh, ý của anh là hoàng tử tới Bất Dạ Thành để giao dịch?"

"Vung tiền như rác để mua vui cho mình, hay là để giao dịch, đều có khả năng." Tần Châu nói: "Phải đi theo hắn."

Chương 183: Quái vật 1-3

Phòng 5005 trầm mặc một lát, Tần Châu nhìn Lâm Dị, "Sao lại không nói gì rồi?"

Lâm Dị trộm nhìn vẻ mặt Tần Châu, nói: "Đàn anh nói đúng, phải đi theo hoàng tử, nhưng đàn anh không thể đi."

Nếu lúc này Trình Dương ở trước mặt Lâm Dị, cậu ta nhất định sẽ hỏi tại sao.

Tần Châu hít sâu một hơi, không tình nguyện nói: "Tôi sẽ xem xét."

Tần Châu hiểu ý Lâm Dị, nếu bọn họ muốn đi theo hoàng tử, khả năng lớn là đi đến Nhân Ngư Thính. Bây giờ trên người họ đã có vàng, đủ để tránh bị Bất Dạ Thành bắt đi buôn bán, điều này thực sự đã làm giảm dục vọng của Tần Châu đối với vàng. Nhưng sau khi đến Nhân Ngư Thính, liệu Tần Châu còn có thể giữ vững tỉnh táo không? Số vàng trên người họ có chỉ đủ để giữ họ sống sót. Muốn tiếp tục khám phá Bất Dạ Thành thì phải cần thêm vàng.

Tần Châu đã mấy lần bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc, thành thật mà nói, trong lòng hắn cũng không rõ ràng. Nếu trên đường đi theo hoàng tử lại bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc, chưa nói đến việc đi theo hoàng tử một cách thuận lợi, hắn sẽ gây ra rắc rối lớn, có thể còn kéo theo Lâm Dị nữa.

Nhưng Tần Châu cũng phải cân nhắc xem Lâm Dị có bị mê hoặc hay không, dù sao tư duy của Lâm Dị cũng sẽ bị tiếng ngâm xướng hạn chế. Rốt cuộc Lâm Dị không bị hấp dẫn đến Nhân Ngư Thính là vì trên người cậu không có vàng hay không có dục vọng với vàng, điều này rất khó nói.

Nhìn thấy Tần Châu cau mày, Lâm Dị nói: "Xác suất bị mê hoặc của em thấp hơn của đàn anh. Đàn anh, anh quên rồi sao ạ? Em có khả năng liên quan đến quái vật 0-1. Nói không chừng em có thể dựa vào điều này để thoát khỏi tiếng ngâm xướng thì sao ạ! Hơn nữa trong cơ thể em có Sầm Tiềm, một khi em thực sự lâm vào nguy hiểm, Sầm Tiềm sẽ thoát ra."

Tần Châu cau mày sâu hơn, thật lâu sau mới hỏi: "Nó thực sự bảo vệ em sao?"

"Chắc là vậy ạ." Lâm Dị không dám bảo đảm hoàn toàn, đây là thế giới Quy Tắc 1-3, mà Sầm Tiềm là quái vật 4-4, kém hơn quái vật 1-3 tận ba trang trong Nội Quy Trường.

Cũng không còn cách nào khác, Tần Châu đành phải thỏa hiệp. Hắn dặn dò Lâm Dị: "Nhóc thiên tài, cẩn thận một chút."

Lâm Dị gật đầu, cậu không muốn Tần Châu ở trong phòng lo lắng cho mình, vì thế ước định thời gian với Tần Châu, nói: "Đàn anh, trong vòng năm tiếng em nhất định sẽ quay lại, nếu lúc đó em không trở về thì hãy lo lắng cho em."

Tần Châu thở ra một hơi: "Được rồi, nếu như năm tiếng sau em không trở lại, tôi sẽ ra ngoài tìm em."

Tần Châu nói cho cậu biết luật chơi Tài Xỉu, và biện pháp để giành chiến thắng. Nếu hoàng tử thực sự đến Nhân Ngư Thính dùng cờ bạc để xoa dịu nỗi đau mất công chúa, nói không chừng Lâm Dị sẽ phải dùng đến cái này.

Lâm Dị nghe một lần liền hiểu, cậu mang theo phần lớn số vàng, còn Tần Châu thì giữ lại một lượng nhỏ.

Tần Châu nói: "Đưa quản gia 5005 đi cùng."

Lâm Dị gật đầu.

Hoàng tử có thể đi đến Nhân Ngư Thính, hoặc là phòng Giao dịch, hoặc cả hai. Vì có khả năng đi đến Nhân Ngư Thính, nên phải mang theo quản gia 5005, theo phục vụ của quản gia, có dịch vụ cùng khách đi đánh bạc, tuy rằng sẽ xúi giục khách đánh cược nhưng cũng sẽ bảo vệ tài sản cho khách.

Lâm Dị có thể không bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc, nhưng người khác thì khó mà nói được. Bên người có quản gia 5005 tuy là trói buộc nhưng cũng có thể ngăn việc Lâm Dị bị những con bạc mắt đỏ khác cướp bóc.

Tần Châu nhìn cửa phòng 5005 bị Lâm Dị đóng lại, hắn ngồi trên ghế sofa trong phòng, đưa tay vuốt tóc.

Có thể cùng Lâm Dị đi tới Nhân Ngư Thính, Quản Gia 5005 trông rất hưng phấn.

Lâm Dị ẩn ý hỏi: "Tôn khách vào Nhân Ngư Thính, ngưỡng vào cửa có cao hơn không?"

Quản Gia 5005 nói: "Đương nhiên."

Lâm Dị như đang nói chuyện phiếm, hỏi: "Tại sao?"

Quản Gia 5005 cười nói: "Bởi vì chướng mắt số vàng đó."

Lâm Dị: "..."

Quản Gia 5005 nói vậy cũng không sai, người chiến thắng ở mỗi vòng chỉ cần dựa vào đánh cược sẽ nhận được một lượng vàng lớn. Làm gì có con bạc nào lại hứng thú với một hai vàng thôi chứ.

Đánh cược chỉ biết đánh càng lớn, chứ không biết cược nhỏ.

Bất Dạ Thành không cần những vụ cá cược nhỏ để giải trí, nó cần những vụ đánh cược lớn.

Đến Nhân Ngư Thính vừa đúng lúc là một vòng kiểm vàng mới. Người xếp hàng rất nhiều nhưng người bị loại cũng nhiều không kém. Thoạt nhìn ngưỡng vào vòng này không hề thấp.

Lâm Dị cùng quản gia 5005 đi xếp hàng, đến lúc xếp hàng mới biết ngưỡng của vòng này là 500 vàng.

Quả là một con số trên trời. Mạng sống của cậu ở Bất Dạ Thành cũng mới chỉ có 200 vàng.

Có điều con số này khiến Lâm Dị xác định được, hoàng tử đã tới Nhân Ngư Thính, trước đó hai đợt thắng của Tần Châu góp lại cũng chỉ đến 12.000 vàng, theo tỉ lệ, ngưỡng vào cửa là 120 vàng.

Mà bây giờ lại đạt tới tận 500 vàng, cũng tức là hiện tại số tiền đánh bạc của người nghỉ ngơi ở khu vực nghỉ ngơi Nhân Ngư Thính đã lên tới 50.000 vàng.

50.000 vàng không có khả năng thắng được ở Nhân Ngư Thính. Tổng số vàng mà dân đánh bạc kiếm được trong mỗi vòng không thể đạt được tới con số này, chỉ có thể là vị kia vốn đã có sẵn 50.000 vàng mà thôi.

Kiểm vàng xong, Lâm Dị theo chân hơn chục con bạc tiến vào Nhân Ngư Thính.

Nhân Ngư Thính đã được dọn dẹp sạch sẽ, cùng với âm thanh 'Đinh lanh canh', một vòng đánh bạc mới bắt đầu.

Lâm Dị nhìn về phía tấm rèm hạt, 'Nhân Ngư tiểu thư' vốn đã vào chỗ, tiếng ngâm xướng của cô chậm rãi lan truyền trong Nhân Ngư Thính.

Cậu chuyển ánh mắt tìm kiếm bóng dáng hoàng tử, Quản Gia 5005 chú ý tới ánh mắt của cậu, hỏi: "Quý khách đang tìm người sao?"

Lâm Dị nói thẳng: "Không phải là có tôn khách à? Thắng được số tiền của hắn thì tuyệt lắm."

Quản Gia 5005 cười rộ: "Tôn khách mà thèm để mắt tới số tiền ít ỏi này sao. Nếu quý khách thắng đến cuối cùng, tôn khách tự nhiên sẽ tìm đến ngài."

Lâm Dị: "Ồ."

Xem ra chỉ có thể đánh bạc mà thôi, cũng may là Tần Châu đã dạy cậu luật chơi rồi.

Lâm Dị tuỳ ý đến gần một bàn đánh bạc. Đầu tiên cậu chú ý đến trạng thái của những người đánh bạc trong bàn. Trong mắt họ đều đỏ hoe, thoạt nhìn đã bị tiếng nhân ngư ngâm xướng ảnh hưởng, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lí trí, cũng chưa đến mức trực tiếp đặt cược toàn bộ số vàng của mình lên bàn đánh bạc.

Lâm Dị biết chắc chắn tư duy của cậu sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cậu nhiều lần tự nhủ với mình công thức chiến thắng mà Tần Châu đã dạy cho cậu, như vậy là để dù đầu óc cậu không quay lại được thì vẫn sẽ đánh bạc theo bản năng.

Quan sát các con bạc đánh cược xong, cậu tính toán thu nhập và chi tiêu của nhà cái, sau đó cược 50 vàng vào 'lớn'.

Mở sàn, cậu thắng 50 vàng.

Sau một vài chiến thắng nhỏ liên tiếp, Quản Gia 5005 nói: "Quý khách thật may mắn! Ván tiếp theo ngài có muốn cược lớn hơn một chút không?"

Lâm Dị đáp: "Thử thêm vài ván nữa đã."

Quản Gia 5005 gật đầu: "Được."

Quản Gia 5005 không giúp Lâm Dị bảo quản, chủ yếu là vì Lâm Dị thắng cũng không nhiều.

Lâm Dị trì trệ nghĩ, quy tắc tử vong của quản gia hẳn là vì bảo vệ khách, đương nhiên tiền đề là trên người khách phải có tiền. Mình có tiền, hắn sẽ giúp mình bảo quản, mình không có tiền, hắn liền lạnh nhạt thờ ơ.

'Nhân Ngư tiểu thư' liên tục ca hát, tốc độ tính toán của Lâm Dị cũng bị chậm lại, khiến động tác đặt cược của cậu ngày càng chậm dần. Nhưng may mà số tiền đặt cược của cậu rất nhỏ, kể cả có thua vài ván thì vẫn coi là thắng được.

Quản Gia 5005 bên tai xúi giục cậu tăng thêm tiền đặt cược: "Quý khách như vậy không phải là lãng phí thời gian sao. Một vòng chỉ kéo dài một giờ. Không phải ngài muốn thắng được tiền của tôn khách à? Ngài cứ như vậy thì phải tích góp bao lâu nữa mới đủ tư cách cược một ván với tôn khách chứ?"

Lâm Dị cảm thấy những gì Quản Gia 5005 nói có lý, cậu tăng số tiền cược của mình lên.

Không biết sau bao nhiêu ván, Lâm Dị nhìn số tiền mình đã đặt cược, đột nhiên tỉnh lại.

Cậu thế mà lại cược 1.000 vàng á!

Màu vàng trên chiếu bạc rực rỡ, lộng lẫy dưới ánh đèn, nhưng trong mắt Lâm Dị lại vô cùng chói mắt.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào tròng mắt, không biết tiếng ngâm xướng bắt đầu từ khi nào chỉ còn lại tiếng hét chói tai, thậm chí còn thê lương phẫn nộ hơn cả lần đầu cậu nghe thấy.

Lâm Dị chắc chắn hai cảm xúc đó là sự đan xen giữa buồn bã và tức giận. Cậu nhìn chằm chằm vào bóng người đằng sau tấm rèm không còn duyên dáng nữa mà trở nên điên cuồng, như thể bị quỷ ám, điên cuồng mà đong đưa.

Cách tấm rèm hạt không xa, hoàng tử bất ngờ xuất hiện, hào khí hơn nhiều so với những con bạc ở trong Nhân Ngư Thính, buông tay một ván chính là hàng vạn vàng.

Quản Gia 5005 kéo quần áo Lâm Dị: "Quý khách, tôi có thể giúp ngài bảo quản không?"

Lâm Dị đã thắng ván này.

Cậu nhìn lại bàn đánh bạc nơi cậu đang ngồi. Cậu cược 1.000 vàng. Những người khác cược còn nhiều hơn cả cậu, gần như tiêu hết số tiền của mình vào trong một ván. Như vậy so sánh, 1.000 vàng của cậu cũng không đáng kể lắm.

Nhìn chiếu bạc, khóe mắt cậu hiện ra một vật sáng chói, càng không biết Quản Gia 5005 lấy một con dao găm từ đâu ra, dưới chân cậu đã xuất hiện một thi thể bị đâm.

Lâm Dị hít một hơi thật sâu, cậu phát hiện, cậu hình như cũng trúng chiêu rồi.

Nhưng đầu óc cậu chỉ cho phép cậu đi đến kết luận này chứ không để cậu nghĩ tới phương pháp tự cứu mình.

Nội tâm cậu bàng hoàng lại mê mang, sao cậu lại cũng trúng chiêu rồi?

Nhân Ngư Thính một lần nữa đẫm máu. Chiếu bạc sáng ngời để Lâm Dị nhìn thấy hai mắt của chính mình, mắt cậu không có gì khác thường cả, cũng không xuất hiện tia máu như những người khác.

Vậy rốt cuộc cậu có bị trúng chiêu không? Nếu trúng chiêu, vì sao trong mắt cậu không xuất hiện dị thường, trong lòng cũng không cảm thấy mê muội với việc đánh bạc. Nhưng nếu không có, tại sao cậu lại đặt cược như vậy, tại sao tiếng ngâm xướng kia lại tràn ngập buồn bã phẫn nộ đến thế?

Quản Gia 5005 nói với Lâm Dị: "Nếu quý khách đặt cược 2.000, ván này có thể kết thúc ngay lập tức."

Trên chiếu bạc cũng không còn lại nhiều người, chỉ cần Lâm Dị đặt cược 2.000 có thể khiến những người này trực tiếp phá sản, bọn họ không có tiền, đương nhiên ván chơi sẽ trực tiếp kết thúc.

Lâm Dị do dự một chút, Quản Gia 5005 nói: "Nếu ngài thắng vòng này, ván sau ngài có thể đánh cược với tôn khách rồi."

Lâm Dị không còn nhớ rõ vì sao cậu lại nhất định phải đánh cược với hoàng tử nữa, cậu mơ hồ nhớ được câu nói này hình như chỉ là một câu nói sáo rỗng để xem hoàng tử có thật sự ở trong Nhân Ngư Thính hay không mà thôi.

Nhưng những gì Quản Gia 5005 nói giống như mang theo một loại ma lực khích lệ, Lâm Dị thực sự đã cược 2.000 vàng.

Thôi xong.

Lâm Dị nghĩ, cậu thực sự bị trúng chiêu rồi.

Lúc này cậu thật sự muốn đánh cược với hoàng tử, thậm chí còn muốn khiến hoàng tử phá sản, chỉ tưởng tượng điều này thôi cũng đủ để khiến lòng cậu dâng lên từng đợt vui sướng.

Cậu nhìn chằm chằm vào bàn đánh bạc, thực ra trong lòng cậu đã chắc chắn mình có thể thắng.

Chỉ cần cậu thắng, tất cả những người chơi khác sẽ phá sản, bằng không sẽ có tiếp tục ván khác, nếu cậu là nhà cái, cậu nhất định sẽ thao túng để cho cậu thắng.

Lâm Dị nhìn chằm chằm con xúc xắc lay chuyển, hai giây sau nhà cái mở sàn.

Cậu thắng.

"A a a a, tôi không có tiền!"

Có người náo loạn không chịu chấp nhận sự thật này. Nhìn thấy Lâm Dị đã thắng được rất nhiều tiền, kẻ này vội vàng xong tới muốn cướp tiền cậu.

Quản Gia 5005 một dao đâm hoàn toàn vào bụng hắn.

Xử lý xong những kẻ muốn cướp tiền, Quản Gia 5005 nói với Lâm Dị: "Thưa quý khách, tôn khách mời ngài qua bên kia."

Nói xong chỉ vào Lâm Dị, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn, thấy hoàng tử đã ngồi vào chiếu bạc.

Trên chiếu bạc chỉ có một mình hoàng tử, còn 'Nhân Ngư tiểu thư' thì vẫn điên cuồng ngâm xướng, đến nỗi khiến cho Lâm Dị tràn đầy nôn nóng tức giận.

Trong Nhân Ngư Thính sớm đã không còn ai, chỉ còn lại cậu.

Cho nên, cuộc đánh cược giữa cậu và hoàng tử là một chọi một.

Bất Dạ Thành có cấp bậc rõ ràng, hoàng tử là tôn khách, chỉ có Lâm Dị mới phải đi đến tìm hắn.

Lâm Dị nhấc chân, đi về phía chiếu bạc nơi hoàng tử đang ở đó.

Hoàng tử ngồi, cậu đứng.

Hoàng tử xua tay, người bên cạnh ném túi gấm lên chiếu bạc, hoàng tử chăm chú nhìn cậu: "Ta 10.000 vàng, đến lượt ngươi."

10.000 vàng không phải toàn bộ vốn liếng cờ bạc của hoàng tử, Lâm Dị có thể thấy xung quanh hoàng tử có rất nhiều người đang tạm thời bảo quản tài sản thay hắn, trong ngực mỗi người ôm một đống túi gấm, nếu mỗi túi gấm có 10.000 vàng, tài sản của hoàng tử đã lên tới hàng trăm vạn.

Mà cậu tổng cộng chỉ có 10.000 vàng.

Quản Gia 5005 hỏi: "Quý khách, ngài muốn cược bao nhiêu?"

Lâm Dị mở miệng định nói '1 vạn', nhưng chưa kịp nói ra, cậu đột nhiên nghĩ tới những lời Tần Châu từng nói với mình.

'Tôi muốn em bảo đảm, trước khi đưa ra quyết định gì thì phải nghĩ đến tôi trước.'

'Hết cách rồi, trái tim tôi yếu đuối, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi không chịu được."

Nếu 10.000 vàng này giảm xuống, cậu chắc chắn sẽ thua, bởi vì đây là toàn bộ vốn đánh bạc của cậu. Ở phân đoạn cuối cùng, nhà cái sẽ không để ý tới thu chi của mình nữa, khi hắn mở sàn sẽ chỉ suy xét đến việc làm thế nào để càng nhiều người phá sản hơn.

Muốn thắng, không thể để nhà cái điều khiển xúc xắc được.

Lâm Dị đáp: "Tôn khách, chơi cái này chán rồi, có muốn cược thử thứ khác không?"

Hoàng tử: "Nói thử ta nghe."

Lâm Dị nói: "Vật tay."

Hoàng tử nói: "Ngươi đang nói đùa với ta à?"

Lâm Dị tận lực đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo nói: "Tay tôi bị thương, ngài thấy đấy, chính là vậy, chẳng lẽ ngài sợ không đánh bại tôi."

Hoàng tử đập tay lên chiếu bạc: "Ta sợ ngươi? Được, cược thì cược."

Hắn xắn tay áo lên: "Nào!"

Lâm Dị cũng xắn tay áo lên, đến gần hoàng tử.

Nhân Ngư Thính chất đầy thi thể, cho thấy tiếng nhân ngư ngâm xướng vẫn sẽ còn ảnh hưởng. Sức mạnh của người bị mê hoặc sẽ giảm xuống, bằng không thì họ đã không dễ dàng bị giết, đến cả giãy giụa cũng không có.

Cậu chống khuỷu tay lên chiếu bạc, nắm lấy tay hoàng tử.

Hoàng tử đã ở Nhân Ngư Thính hơn một vòng, vẫn luôn bị mê hoặc ảnh hưởng, còn trầm trọng hơn so với cậu.

Lâm Dị vẫn tự tin mình có thể giành chiến thắng trong vòng này.

Chỉ cần cậu thắng ván này, thời gian một vòng kết thúc, cậu sẽ được an toàn.

Hoàng tử nhìn miệng vết thương trên cánh tay Lâm Dị, hỏi: "Vì vết thương trên người ngươi, cho ngươi nói bắt đầu trước."

Lâm Dị ngẩng đầu, đang định nói được, bỗng nhiên cả người sửng sốt.

Cậu nhìn thấy lỗ tai hoàng tử có thứ gì đó.

Đột nhiên nhìn vào mắt của hoàng tử, trong mắt hoàng tử cũng không có gì khác thường

Mặc cho nhân ngư có ngâm xướng điên cuồng đến đâu, hoàng tử căn bản không hề bị mê hoặc! Đây chính là nguyên nhân tại sao hoàng tử dám đến Nhân Ngư Thính, vì hắn có pháp bảo để giành chiến thắng.

"Sao chưa kêu bắt đầu?" Hoàng tử có chút không kiên nhẫn: "Để ta kêu vậy."

"Bắt đầu!" Hoàng tử hét lên liền bắt đầu dùng sức.

Lâm Dị nhanh chóng phát huy sức mạnh của mình.

Cậu nghiến răng nghiến lợi, giữ cổ tay không thể bị ngã xuống, nếu ngã xuống, kết quả sẽ không phải là 10.000 vàng mà là mạng sống của cậu.

Tần Châu không chịu được cái chết của cậu!

Nhưng mặc dù Lâm Dị không ngừng cổ vũ bản thân, cổ tay vẫn có chút sụp xuống, vết thương trên cánh tay lại bị rách ra, Lâm Dị có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Cơn đau dữ dội khiến đầu óc cậu tỉnh táo trong giây lát, nhưng dường như cổ tay và toàn bộ cánh tay của cậu đang rơi xuống theo hướng thất bại.

"Sầm Tiềm!"

"Quái vật 4-4!"

Lâm Dị nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hét lớn.

Cậu bắt đầu thực hiện phương pháp mà cậu tổng kết được để gọi Sầm Tiềm xuất hiện.

"Sầm Tiềm, thoát ra!"

Bình luận