Chương 119: Quái vật 8-4

Nghĩ tới đây, Lâm Dị lập tức đưa mắt tìm kiếm.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng đã tắt, toàn bộ không gian chỉ có một số quạt thông gió được lắp ở góc trên bên phải, có thể miễn cưỡng coi rằng nơi này là một không gian kín.

Ánh mắt Lâm Dị từng chút một quan sát phòng vệ sinh, bọn họ không vào nhầm phòng vệ sinh, đây là phòng vệ sinh nam.

Đương nhiên, điều này không quan trọng.

Quan trọng là Lâm Dị không nhìn thấy có thứ gì di chuyển hết.

Sau khi chắc chắn bản thân không nhìn thấy thứ gì khác, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng học tập Trình Dương, dựa vào âm thanh của luồng khí chạm vào dây chằng để nói chuyện, có khi âm thanh này còn không lớn bằng tiếng chân Trình Dương đang run rẩy nữa cơ: "Chắc không..."

Vừa nói được hai từ đầu tiên trong năm từ "Chắc không đuổi theo đâu", nhưng ba từ còn lại chưa kịp nói ra đã bị Trình Dương cắt ngang.

"Cái... cái tiếng gì vậy?" Trình Dương che miệng nói.

Lâm Dị cũng nghe được.

Xuy, xuy, xuy

Xuy, xuy, xuy.

Âm thanh này khó có thể dùng từ tượng thanh để hình dung, nhưng lại rất bình thường, có lẽ bởi vì quá phổ biến, Lâm Dị nhất thời không biết âm thanh này là cái gì.

Trong lúc Lâm Dị đang vắt óc suy nghĩ về âm thanh này thì Trình Dương đã bịt chặt miệng, ngăn bản thân lúc nói vô tình phát ra âm thanh khác vì quá sợ: "Anh Lâm Dị, âm thanh này... giống tiếng khịt mũi đánh hơi đúng không?"

Lâm Dị đột nhiên khựng lại.

Đúng!

Là nó, chính là âm thanh này.

Sắc mặt Trình Dương trở nên trắng bệch, nếu âm thanh này chắc chắn là âm thanh do khoang mũi khụt khịt gây ra...

Thứ đó hiện tại đang đánh hơi mùi của hai người!

Trốn trong nhà vệ sinh công cộng cũng chẳng ích gì, nhà vệ sinh công cộng là không gian kín gió, mùi của bọn họ tích tụ trong không khí, hơn nữa quạt hút tiếp tục thải ra mùi từ cơ thể bọn họ.

"Anh Lâm Dị." Trình Dương nín thở tập trung, cậu ta cũng không hỏi Lâm Dị phải làm gì, bởi vì trong lòng cậu biết rất rõ đáp án.

Bọn họ không thể ở trong nhà vệ sinh công cộng được nữa nên phải tìm một nơi thoáng đãng để mùi cơ thể bay đi.

Nhưng phải làm thế nào cơ chứ? Mở cửa? Nếu mở cửa, liệu thứ kia có ở ngay trước cửa không?

Đến nơi thoáng đãng hơn thì có đảm bảo mùi cơ thể tản ra rồi thoát khỏi sự giằng co với thứ kia không?

Trình Dương không chú ý, một tiếng gọi này của cậu ta là đang dò hỏi ý kiến của Lâm Dị.

Nhưng Lâm Dị không trả lời.

Trình Dương lại gọi: "Anh Lâm Dị."

Lâm Dị lắc đầu: "Không ra ngoài được."

Trái tim Trình Dương đột nhiên thắt lại: "Sao... sao cơ?"

Lâm Dị hít sâu một hơi, nói: "Nghe kỹ đi."

Trình Dương chăm chú lắng nghe.

Cậu ta nghe thấy: xuy, xuy, xuy.

Âm thanh này quả thực phát ra từ phía sau lưng, tức là ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng Trình Dương nghe ra âm thanh Auro 3D, mà Auro 3D có nghĩa là gì, nghĩ tới đây, cả người Trình Dương mềm nhũn.

Thứ đó không chỉ có ở ngoài cửa mà còn có cả trong nhà vệ sinh công cộng nữa.

Nói cách khác, thứ đó không chỉ có một.

Xuy xuy xuy xuy.

Âm thanh trong nhà vệ sinh công cộng dần dần rõ ràng hơn, nhưng vẫn rất nhỏ, không đủ để kích hoạt đèn cảm ứng trong đây.

Lâm Dị hướng về phía phát ra âm thanh, âm thanh càng ngày càng gần bọn họ, nhưng kỳ lạ là trong tầm nhìn của cậu vẫn không thấy gì hết.

Cậu không dám vội vàng hét lên để kích hoạt đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng, tất cả những gì cậu có thể làm là dùng hết sức bình sinh để đề phòng âm thanh này đang tiếp cận mình.

Lâm Dị cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh, suy nghĩ chạy đua với thứ tiếng động đang càng ngày càng tới gần mình.

Sự tồn tại của những thứ ngăn cản bọn họ quay trở lại phòng ngủ, thứ ngoài cửa và thứ trong nhà vệ sinh công cộng có thể chỉ ra rằng nó đang nhắm vào cậu hoặc Trình Dương, hoặc là cả hai.

Bị thứ không rõ ràng này nhắm tới đồng nghĩa với việc bọn họ đã vô tình giẫm phải mìn.

Nhưng trong tủ của bọn họ làm gì có gói hàng nào! Tại sao lại bị nhắm tới cơ chứ?

Là bởi vì rời khỏi phòng vào ban đêm sao?

Lâm Dị ngay lập tức phủ nhận suy đoán về quy tắc tử vong này, quy tắc tử vong này thoạt nhìn dường như không liên quan gì đến quy tắc 8-4.

Cậu nín thở, nhớ lại mọi hành động của mình kể từ khi bước vào Thế giới Quy tắc 8-4.

Đi học, tan học thì trở về ký túc xá, sau đó đi đến tủ chuyển phát nhanh để kiểm tra gói hàng của Hạ Huy.

Trong số một loạt hành vi này, hành vi duy nhất có nhiều khả năng khiến họ vi phạm chính là tủ chuyển phát nhanh.

Đột nhiên Lâm Dị dùng sức kéo Trình Dương lại: "Rửa tay!"

Trình Dương còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tiếng hét của Lâm Dị khiến đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng sáng lên, giọng của Lâm Dị vang vọng trong nhà vệ sinh công cộng, nhưng trừ điều này ra thì không còn gì khác cả.

Lâm Dị chạy tới bồn rửa tay, bên cạnh bồn rửa có một túi xà phòng, cậu nhanh chóng đổ xà phòng ra khỏi túi, sau đó mở vòi nước bắt đầu kỳ cọ.

Trình Dương nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng chạy tới, Lâm Dị trực tiếp cho cậu ta bọt xà phòng đã xoa trên tay.

Hai người xoa xoa tay đến tận khi đỏ ửng, đến cả vị trí trên cánh tay cũng không bỏ qua, sau đó mới đưa xuống dưới vòi nước để rửa sạch.

Xong xuôi, Lâm Dị phủi nước dính trên tay, đi đến cửa nhà vệ sinh công cộng, chẳng thèm để ý cửa nhà vệ sinh bẩn cỡ nào, áp tai vào nghe tiếng động bên ngoài.

Bên ngoài im ắng, không có gì cả, tựa như phong ba bão táp đã dừng lại rồi.

Thế nhưng, hai người họ vẫn không dám ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, bọn họ đã ở trong nhà vệ sinh công cộng lâu như vậy, ít nhất hiện tại hai người vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ nhà vệ sinh công cộng vẫn an toàn.

Mà nếu nhà vệ sinh công cộng an toàn như thế thì chẳng cần ra ngoài tặng đầu làm gì, cứ ở đây chờ đến khi hửng đông là tốt nhất.

Ngồi ở đó gần một tiếng, Trình Dương không được nhịn nữa, hỏi: "An... an toàn rồi hả?"

Lâm Dị đáp: "Hẳn là an toàn rồi."

Nghe Lâm Dị nói xong, Trình Dương thở dài một hơi: "Tôi mà bị bệnh tim thì chắc giờ đang uống canh Mạnh Bà rồi đấy." Sống sót sau thảm hoạ khiến Trình Dương vừa mừng vừa sợ: "Má nó chứ, nếu đêm nay tôi mà ngỏm thật thì chắc chắn tôi phải nốc một trăm bát canh Mạnh Bà, không thì kiếp sau gặp ám ảnh tâm lý mất."

Lâm Dị gật đầu đồng ý.

Trình Dương lại hỏi: "Mấy thứ đó là gì vậy?"

Lâm Dị lắc đầu: "Không biết."

Kỳ quái lắm luôn, dù cậu có thị lực nhìn ban đêm thì vẫn không thể thấy thứ đó trong bóng tối, nhưng cậu lại nghe được âm thanh phát ra từ thứ không thể nhìn thấy đó.

Trình Dương thở dài nói: "Nhưng tại sao phải rửa tay vậy?"

Dù sao thì hai người cũng phải ngồi đây đến tận bình minh, cho nên Lâm Dị bèn giải thích cặn kẽ với Trình Dương: "Mọi người đều từ bên ngoài đi vào trong trường, cùng lên lớp rồi cùng trở về ký túc xá, cho nên từ lúc đi học đến lúc trở về ký túc xá không thể có khả năng có bẫy của quy tắc tử vong."

Bởi vì Nhậm Lê cũng làm điều tương tự.

Trình Dương gật đầu: "Rồi sao, rồi sao nữa?"

"Cho nên nơi duy nhất ẩn giấu quy tắc tử vong chính là tủ chuyển phát nhanh." Lâm Dị nói: "Thử ngẫm lại coi mình đã làm điều gì mà người khác không làm rồi."

Trình Dương cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ: "Kiểm tra gói hàng?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy thật." Lâm Dị vỗ vỗ bả vai Trình Dương, như khẳng định câu trả lời của Trình Dương là đúng.

Trình Dương nói: "Nhưng rõ ràng bọn mình có biết gói hàng đó ở đâu đâu, cũng làm gì chạm vào nó. Chẳng lẽ chúng ta nhìn một cái thôi cũng giẫm phải quy tắc tử vong rồi à? Tằng Nam Nam và Hạ Huy cũng nhìn thấy mà."

Lâm Dị kiên nhẫn nói: "Lúc Hạ Huy mở tủ số 204, anh có ngửi thấy gì không?"

Trình Dương gật đầu như gà mổ cơm, tủ chuyển phát nhanh của họ có mùi mốc, tủ số 204 có mùi khác hoàn toàn so với các tủ chuyển phát nhanh khác, mùi hôi đến mức khó tả. Vốn dĩ tủ 204 không hề giống với các tủ khác, đại khái là vì tủ 204 có gói hàng, còn những tủ còn lại thì trống không.

Lâm Dị đáp: "Bọn mình không đụng vào gói hàng, nhưng mình đã mở tủ 204 ra rồi đó."

Trình Dương sửng sốt một chút, bọn họ đi kiểm tra gói hàng của Hạ Huy, tự nhiên nhìn vào tủ số 204, họ bị dính mùi từ gói hàng cũng chính là vào thời điểm đó.

Cho nên, những thứ kia phát ra tiếng đánh hơi cũng là vì ngửi được mùi trên tay họ.

Trình Dương nói: "Quy tắc tử vong là dính phải mùi của gói hàng?"

"Không, nếu 'dính phải mùi của gói hàng' là quy tắc tử vong thì những thứ kia sẽ trực tiếp tấn công chúng ta chứ chẳng cần chơi mèo vờn chuột làm gì." Lâm Dị nói: "Tín hiệu cho thấy quy tắc tử vong tìm đến cửa không phải là trong tủ có gói hàng, mà là dính phải mùi của gói hàng."

Vẻ mặt Trình Dương kinh hãi, hồi lâu sau mới nói: "Để tôi load cái..."

Lâm Dị ngừng nói, đợi Trình Dương tự load tự hiểu.

Trình Dương càng load càng làm suy nghĩ hỗn loạn: "Nói cách khác, gói hàng cất trong tủ chuyển phát nhanh thực chất là một cái bẫy, nếu chạm vào thì ban đêm sẽ thu hút mấy thứ đó đến. Nhưng chạm vào không có nghĩa là sẽ chết, mọi thứ đều có quy tắc tử vong. Vậy... quy tắc tử vong là gì chứ?"

Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: "Để xem ngày mai chúng ta có phát hiện được gì từ Hạ Huy không đã."

"Đừng nghĩ nữa." Trình Dương nói: "Hạ Huy mà chịu nói cho anh biết à?"

Lâm Dị thấp giọng nói: "Ý tôi là thi thể của Hạ Huy."

Trình Dương sửng sốt.

Bọn họ chỉ mới đến kiểm tra tủ 204 thôi đã bị dính mùi của gói hàng rồi, nói gì đến Hạ Huy - người trực tiếp di chuyển gói hàng, chắc chắn sẽ bị nhiễm mùi của gói hàng.

Lâm Dị cho rằng xác suất sống sót của Hạ Huy là rất thấp.

Mặc dù Trình Dương có ấn tượng không tốt với Hạ Huy, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người.

Trình Dương không hề hả hê trước sự xui xẻo đó mà chỉ nói: "Vậy chúng ta tránh xa tủ chuyển phát nhanh là được ha."

Lâm Dị liếc cậu ta một cái: "Anh Trình Dương, anh thấy sao?"

Trình Dương nói: "Tôi thấy giọng điệu anh bây giờ có chút giống chủ tịch Tần."

Lâm Dị: "..."

"Giỡn á giỡn á, tôi chỉ muốn giải tỏa căng thẳng thôi mà." Trình Dương nhanh chóng xin lỗi, sau đó nói: "Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ tốt nhất nên tránh xa tủ chuyển phát nhanh ra."

Lâm Dị lắc đầu nói: "Ai đã để gói hàng vào tủ 204? Trong gói hàng rốt cuộc có thứ gì? Ngộ nhỡ kẻ gửi gói hàng đó lấy đồ bên trong ra rồi để trong phòng chúng ta thì sao? Đặt ở trong người của chúng ta thì phải làm sao?"

Bọn họ không hề biết trong gói hàng có thứ gì, cho dù đồ bên trong gói hàng đó xuất hiện trước mặt họ, có ngay ở trong phòng của họ thì họ cũng không thể nhận ra.

Trình Dương: "Biết rõ gói hàng có vấn đề thì ai lại đi sờ vào gói hàng làm gì chứ?"

Cậu ta nghiêm túc ngẫm lại, chỉ cần là người bình thường đầu óc không có vấn đề thì sẽ không chạm vào gói hàng.

Lâm Dị trầm giọng nói: "Anh Nhậm Lê."

Trình Dương lập tức rùng mình, Lâm Dị nói: "Quái vật 8-4 sao có thể không biết tín hiệu của quy tắc tử vong được? Chỉ cần ban ngày nó lấy đồ trong gói hàng ra, sau đó đi tắm để loại bỏ mùi trên người mình đi là ổn rồi."

"Anh Lâm Dị..." Trình Dương kinh hãi nghĩ: "Đừng nói nữa, nói nữa thì xương cốt tôi cũng nhiễm khí lạnh mất."

Lâm Dị: "Ồ."

"Cho nên..." Trình Dương dừng một chút, nói: "Cho nên chúng ta nhất định phải đi tìm gói hàng kia?"

Lâm Dị: "Ừm, trời sáng chúng ta phải đi lấy gói hàng."

Bình luận