01. winterbear


1 giờ sáng


jennie uể oải bước ra từ thư viện tự học, em ngáp một hơi rồi rảo bước lững thững trên con đường dài vô tận. khung cảnh hai bên đường vắng như tờ, duy chỉ có tiếng ga tàu rời bến nơi xa vẫn đều đặn vang tới. jennie không thích học, nói đúng hơn em không tìm thấy bất kì ý nghĩa nào được rút ra từ những giờ cắm mặt nghiền ngẫm giải một tờ đề nào đó trong vô số những tờ đề ôn thi. thầy cô đều từng không ít lần khuyên cả lớp cố gắng học thật chăm để đạt được ước mơ, bạn bè đồng trang lứa em cũng không ngừng dốc lòng học hành đến độ chảy cả máu mũi, riêng jennie, em không quá chú tâm cũng chẳng quá miệt mài để học hành, bởi em khác các bạn, em không có ước mơ. jennie từng không ít lần nghĩ đến viễn cảnh mai sau, nhưng có cố cách mấy, trước mắt em là màn đêm đen đặc, không hề có bất kì ý nghĩ gì được lóe lên, về việc em sẽ trở thành người như thế nào, hay cuộc sống của em mai sau sẽ ra sao.


jennie vốn không có bất kì một động lực nào. em không có một người mẹ lo lắng chu toàn từ thuốc bổ đến li sữa đầy vào mỗi tối học khuya, em cũng không có một người bố luôn sẵn sàng động viên và cổ vũ tinh thần vào mỗi sáng. thứ duy nhất về gia đình còn đọng lại mờ ảo trong tâm trí em là hình ảnh ngôi nhà vụt cháy như biển lửa, ánh sáng đỏ quá chói chang và gay gắt, in hằn trên đôi mắt em, tàn nhẫn ôm theo cả bố mẹ em mà nuốt trọn vào lòng. khi ấy jennie vừa tròn 6 tuổi. kí ức dù mơ hồ nhưng đủ bóp chặt lấy tim jennie mỗi lúc em nhớ đến, bởi khi ấy còn quá nhỏ, chính em cũng ngờ vực không hiểu, mãi đến khi được chuyển vào nhà cô bác sống, em mới nhận ra bố mẹ không còn cạnh bên nữa rồi.


từ khi lên cấp 3, gia đình bác đã quyết định sang định cư bên mĩ cùng con trai mình, và nghiễm nhiên, jennie phải sống một mình từ đây. đó cũng không hẳn là việc quá nghiêm trọng, bởi dẫu sao bác vẫn chu cấp cho em hằng tháng và em hầu như không phải lo lắng nhiều về chuyện tiền nong. có điều dù được tự do, song em lại cô đơn hơn bao giờ hết. sở dĩ jennie ở lì trong phòng tự học đến giờ này là bởi em muốn níu lấy chút hơi 'người' - cái mà em không thể  cảm nhận được khi về lại căn nhà em đang ở.


dạo gần đây jennie không biết em mắc chứng gì, hoặc có thể do thời tiết đang độ vào thu nên em hay suy nghĩ thẩn thơ về những điều xa xăm. jennie nghĩ, có lẽ em sẽ tiếp tục sống vô lo và bất cần như thế, không có ước mơ, không có mục đích cụ thể, cứ sống như thế cho đến tận lúc em chết đi. suy nghĩ ấy không ngừng bám lấy tâm trí em, để rồi khi tỉnh ra, bàn chân jennie đã dừng trước một quán ăn nhỏ còn le lói ánh đèn trên con hẻm lặng im này. jennie không đói. em chỉ cảm thấy lạ khi một quán ăn lại còn mở cửa vào cái giờ này mà thôi. lúc này, ánh nhìn em lại bị thu hút bởi cái tên của quán, trên bảng hiệu trắng ngà, một dòng chữ in nghiêng to đậm được gắn ngay chính giữa 'winterbear'. cái tên không dài nhưng đủ kéo lấy sự tò mò của jennie. dù không hiểu rõ nghĩa cái tên ấy nhưng kì lạ là em lại thấy nó hay theo một cách đặc biệt nào đó. và jennie chắc chắn, em sẽ ghé tới đây vào ngày mai.

Bình luận