v. It's been a while

Đôi khi, cuộc sống này cứ như một trò đùa giỡn.

Scorpio lại vì một người chẳng nhớ đến hắn mà cố gắng đứng ở đây, vì nàng mà trở thành một người đàn ông xuất sắc như hôm nay.

Nhưng trên tất thảy những điều ấy, gặp lại nàng là tất cả những gì hắn cần.

Và thật trùng hợp dù Scorpio chẳng biết được điều ấy, đây cũng là mùa hè cuối cùng Taurus ở lại Buckers.

Scorpio đôi khi cũng trăn trở về việc Taurus trông như thế nào đến ngày hắn quay trở lại, có thể chẳng còn xinh xắn như lúc còn bé, nhưng thực sự lúc ấy Scorpio chỉ mong đôi mắt ấy sẽ có chút ấm áp hơn, và cuộc sống của nàng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng Taurus của bây giờ, lại trái ngược như những gì khi ấy hắn nghĩ đến.

Nàng xinh đẹp đến nổi bật giữa màn đêm, nhưng đôi mắt chạm vào con ngươi của Scorpio trong khoảng khắc...

Hoàn toàn chỉ là một màn sương lạnh lẽo.

- Xin lỗi... anh là?

Taurus lấy lại tâm trí đang thả trôi theo làn gió đêm, nhìn vào gã đàn ông xa lạ cao lớn nhìn nàng trân trân, dù anh ta có đứng ở dưới nhưng khoảng cách của cả hai lại chẳng xa xôi là mấy.

Vốn dĩ nhà Fortaine thì đứa con gái út là nàng luôn mờ nhạt nhất, các bữa tiệc mời cả họ thì Taurus lúc nào cũng sẽ vắng mặt, chuyện của hồi bé thì nàng chẳng nhớ. Nhưng phu nhân Anous lại là hiệu trưởng ở trường cũ nơi Taurus từng theo học, và nàng cũng để ý rằng bản thân luôn được bà để tâm hơn những người khác dù chẳng hiểu rõ lý do, thành tích học tập của Taurus đúng là cũng không tồi, nhưng không đáng để cả hiệu trưởng phải để ý đến nàng. Và như thế, chỉ duy nhất có các bữa tiệc của phu nhân Anous sẽ luôn gửi riêng một tấm thiệp có hẳn dòng "For Ms. Sephora Fortaine", thay vì là "For Fortaine".

Và cũng không ít lần được phu nhân nâng đỡ, tuy là nàng chẳng yêu cầu, nhưng Taurus vẫn luôn có mặt khi nhận được thiệp của bà.

Taurus chẳng tận hưởng việc tiệc tùng cho lắm, hẳn là thế, vì nàng vốn như người lạ trong chính căn nhà của mình, khác với hai người anh trai lúc nào cũng được giới thiệu với vị này vị kia, được xưng cái họ của Fortaine đi khắp nơi, thì danh tiếng của Taurus chỉ như một lời đồn thổi.

Vậy nên chẳng mấy ai biết về Sephora Fortaine.

Cho đến ngày hôm nay, người đàn ông mà Taurus nghĩ chưa từng gặp bao giờ trước đây là gọi tên của nàng.

Họ đã từng gặp nhau trước đây sao?

Taurus để ý người đàn ông hơi ngập ngừng, trước khi nói ra cái tên "Scorpio".

Nhưng quả thực trong tâm trí nàng lúc ấy chỉ nhận ra hắn là Anous Scorpio, đứa con trai độc nhất của nhà Anous, người vừa trở về Buckers sau nhiều năm vắng nhà, và đã trở thành một gã đàn ông trẻ với nhiều danh vọng và thăng tiến.

Taurus khẽ nhấc chiếc đầm hòa vào màn đêm, nàng chào hỏi một cách nghi lễ với người có địa vị cao hơn mình. Nhưng khi nhìn thấy nàng như thế, đôi mắt người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo, và rồi hắn thất vọng.

Đúng thế, vì nàng đã quên rồi.

Không thể phủ nhận rằng Scorpio đã hi vọng rằng Taurus vẫn còn nhớ, nhớ về cái đêm ngắn ngủi thoáng qua năm đó.

Và nói với nàng rằng hắn đã đến để đón nàng, Scorpio giờ đầy có đủ tự tin có thể cho Taurus nhiều thứ hơn những gì nàng đang có. Một người đủ vững chãi để nàng có thể dựa dẫm, và đủ yêu thương để trao cho nàng vô điều kiện. Thật nhiều, thật nhiều thứ hơn nữa, những tất cả giờ đây hắn lại chỉ có thể gói gọn trong đôi mắt màu lục bảo, phản chiếu bóng hình đơn côi nhưng đầy gai góc ấy của nàng.

Cũng bởi vì, Taurus lại trở thành một người phụ nữ chẳng cần phải dựa dẫm vào bất kì ai, và nàng cũng chẳng cần thứ tình thương chết tiệt vốn đã giết chết trái tim nàng từ rất lâu rồi.

- ...Cho hỏi, ngài tìm tôi có việc gì?

Taurus dần cảm thấy có chút kì lạ khi gã đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, và Scorpio, cố thoát khỏi sự nặng trĩu trong lòng, hắn thu lại ánh mắt.

Và họ lại cứ im lặng như thế một lúc.

- ...Không có gì.

Cơn gió lại thổi qua, làm da thịt có chút se se, Scorpio nhìn chiếc váy đen tuyền ôm trọn lấy cơ thể nàng, chỉ lộ hai bờ vai mỏng trắng muốt. Scorpio hôm nay vẫn ăn bận chỉnh chu, hắn muốn khoác cho nàng chiếc áo của hắn, nhưng giờ đây hắn không thể, vì nàng chẳng còn nhớ hắn là ai, và cả hai cũng chẳng còn là hai đứa trẻ ngây ngô năm đó nữa.

Đó đã là một khoảng thời gian dài, họ không gặp nhau.

- ...Vào trong đi, ngoài đây lạnh rồi. - Scorpio đút tay vào túi quần âu, trầm giọng tiếp lời.

Taurus nhướn mày, nàng đứng thẳng người, không còn tựa tay vào lan can bằng gốm sứ ấy nữa.

Người đàn ông này là có ý gì đây?

Nhưng Taurus không muốn dính dáng hay động chạm đến bất kì ai ở Buckers này, nàng sẽ sớm rời khỏi đây khi mùa thu đến, và nhất là đắc tội, còn là với nhà Anous, không, chỉ có kẻ điên mới làm thế.

Tốt nhất là sẽ không có hòn đá lớn nào chặn đường trên từng bước đi của nàng.

Cố để ánh mắt không tỏ vẻ kì lạ, Taurus xoay người, chiếc váy lụa đung đưa theo nhịp đi của nàng. Và trước khi rời đi, nàng khẽ quay đầu nhìn về đứa con trai nhà Anous, ánh mắt ấy vẫn dán lên người nàng không rời.

Taurus có chút lạnh gáy.

"Quái quỷ gì thế...?"

+

Khi rời xa một ai đó, chúng ta thường tính quãng đường bằng thời gian.

Sớm tinh mơ.

Saggitarius đã dậy từ sớm, em khẽ dụi đôi mắt còn ngái ngủ, trời đang tờ mờ sáng, Saggitarius lại lọ mọ co mình bên ô cửa sổ. Làn gió lành lạnh buổi sáng sớm chào em bằng những nụ hôn qua khuôn mặt và mái tóc, từ từ đánh thức em dậy khỏi cơn mơ màng.

Yên ả, Saggitarius đón bình minh nhẹ nhàng ló dạng sau chân đồi.

Mặt trời thật to lớn.

Và mặt trời ở rất cao, trên bầu trời xanh kia, và đi đâu chúng ta cũng đều có thể nhìn thấy nó. Saggitarius hơi nheo mắt khi em nhìn vào quả cầu lửa đang phát sáng.

Vậy chắc mặt trời sẽ biết bố em đang ở đâu mà nhỉ?

Mỗi tối trước khi đi ngủ, em đều sẽ cầu nguyện rằng Chúa sẽ bảo vệ bố em cho đến ngày chiến tranh kết thúc. Và em và bố có thể sống thật hạnh phúc như xưa, hằng đêm như thế, thấm thoát đã được tính bằng năm...

Saggitarius chỉ còn biết mong Chúa sẽ lắng nghe lời cầu nguyện của em, và mặt trời ở trên cao kia sẽ luôn dõi theo bố em.

"SAGGITARIUS, GIỜ NÀY CÒN CHƯA XUỐNG SAO ĐỒ LƯỜI BIẾNG NÀY!???"

Lại nén muộn phiền của mình vào tiếng thở dài, Saggitarius đáp lời bà dì ục ịch khó ưa kia bằng một chất giọng khó chịu. Và rồi một ngày mới của em lại đến, tù tùng và đầy bí bức. Saggitarius chán nản thay một chiếc váy cũ kĩ khác, em chẳng thể biết bản thân em còn phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ nữa.

Nhưng em vẫn phải chịu đựng.

Và em vẫn sẽ phải sống.

Cho đến ngày bố em trở về.

"Miễn là ngày đó đến..."

Saggitarius lại làm lụng vất vả cả buổi sáng, đôi tay lấm lem bùn đất đặt cái rổ vừa nhẵn ít khoai tây lên thềm nhà. Lại khe khẽ một tiếng thở dài mệt nhọc, Saggitarius sang bên hông nhà bơm ít nước rửa đi những vết bẩn, để tay mình vào dòng nước lành lạnh, em rửa sạch đi dấu vết của sự vất vả của cả buổi sáng. Thấy bụng mình hơi đói meo, em nhìn lại rổ khoai tây, thử xem có củ nào ngon nhất sẽ lén giấu đi khỏi bà dì Fona.

"Saggitarius có nhà không!??"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, khuôn mặt Saggitarius bỗng tươi tỉnh lên hẳn, đôi mắt em lấp lánh lên vẻ mong chờ. Saggitarius bỏ dở chừng dòng suy nghĩ, ngưng hết mọi thứ hành động, em vội vã chạy ra trước hiên nhà khi nghe tiếng gọi.

Đó là người đưa thư từ quân đội, một người lính đã về hưu với một bàn tay không còn nguyên vẹn, Flime. Người Saggitarius luôn mong chờ sẽ đến và mang cho em thật nhiều bức thư từ bố, đều đặn một lần mỗi tháng.

Chỉ là hôm nay, khuôn mặt có nếp nhăn của thời gian không còn nhìn em mỉm cười vui vẻ như mọi khi nữa.

Tiếng gió bỗng nổi lên ù ù, khiến đôi tai Saggitarius như đã ù đặc đi.

Flime chỉ chầm chậm chìa ra một tờ giấy thông báo, đôi mắt ông đầy vẻ phức tạp khi xoáy sâu vào tâm trí Saggitarius. Nụ cười của em bỗng khựng lại trên khuôn mặt non tơ, và những gì em phải nghe sau đó... dường như bầu trời của em sập tối, và ở bên kia ngọn đồi, một cơn bão đang ập đến.

"Bố cháu... mất tích rồi..."

Vẫn là một buổi sáng nắng trải dài khắp các ngọn đồi, gió vẫn thổi đìu hiu, nhưng Saggitarius bỗng cảm thấy choáng váng, và em chẳng cảm nhận được gì nữa.

Flime lo lắng khi nhìn khuôn mặt em tái đi, ông khẽ mở lời hỏi thăm nhưng Saggitarius chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Đôi chân em giờ đây đã run rẩy đến không ngừng, mất tích trên chiến trường? Có khác nào là đã chết đâu chứ? Có mấy ai liệu còn sống sót trở về khi có thông báo mất tích ấy đâu? Chỉ là vì không nhặt được xác, hoặc xác đã tan thành từng mảnh đến không còn hình thù để nhận dạng, còn không cũng là bị chôn vùi ờ đâu đó và không thể trở về được nữa...

Saggitarius đã run rẩy đến mất thăng bằng, em ngã khuỵu.

Đớn đau thay.

Saggitarius đã cầu nguyện với Chúa mỗi đêm, dưới bầu trời sao với toàn bộ lòng thành khẩn mà em có.

Và ngài đã không nghe thấy, hoặc Saggitarius đã bị phớt lờ.

Em còn biết tin vào ai nữa đây?

Rồi ai còn có thể cho em tiếp tục hi vọng?

- Saggitarius à, cháu vẫn phải mạnh mẽ lên.

- Làm sao hả chú Flime? Cháu đã chịu đựng rất nhiều, cháu ngày nào cũng thành tâm cầu nguyện... vậy tại sao điều này vẫn xảy ra với cháu...!?

Saggitarius rấm rứt trong cổ họng những tiếng nấc, ánh mắt em vẫn chưa hết bàng hoàng giờ đây đã đọng ứa nước. Trong lòng em giờ đây là đủ thứ cảm xúc lẫn lộn chà đạp lên nhau, và sau tất cả, thứ chiến thắng lại chính là sự phẫn nộ.

Hai lòng bàn tay Saggitarius nắm chặt lại, đôi mắt ngập nước của em lại ánh lên tia máu. Tại sao sau chừng đó sự cố gắng, cuộc đời lại tạt cho em một ngáo nước lạnh đến thấu cả da thịt đến thế. Khi người mà em đã giành toàn bộ thời gian để nhớ về và yêu thương, dù đã mấy năm xa cách, nhưng Saggitarius chưa hề quên dù chỉ một chút. Bố là lý do để em có thể bấu víu vào hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn ở tương lai.

Vậy giờ... em phải làm sao đây?

- ...Nhưng cháu cũng là toàn bộ những gì ông ấy có mà Saggitarius... cháu là những gì ông ấy để lại thế giới này, chẳng phải sao?

Flime trầm ngâm nhìn cô bé đáng tuổi cháu mình, đôi mắt ông đầy buồn bã, ông đã thấy cái cảnh này biết bao lần rồi chứ, đến mức cái tay làn lặn còn lại còn chẳng cảm thấy run mỗi khi nhận được thêm những giấy báo tử hay mất tích nữa. 

Nhưng vì đứa cháu của ông, không như Saggitarius, nó không còn trên đời nữa.

Ít nhiều, ông cũng hiểu cảm giác của Saggitarius lúc này.

Cuộc sống này chưa bao giờ công bằng, và Chúa cũng chỉ là một hình tượng từ niềm tin của con người mà tạo thành.

Khi nghe những gì Flime nói, Saggitarius đã khẽ ngây ra đôi chút. Flime nói đúng, những gì bố Saggitarius để lại không phải là ngôi nhà nhỏ cũ kĩ này, hay là những mảnh ruộng xung quanh, mà chính là em. Bố đã từng nói rằng Saggitarius là cả thế giới của ông, vậy nên điều duy nhất bố em đã bỏ lại khi lên đường nhập ngũ, những gì quý giá nhất của bố, chỉ có em mà thôi.

Nếu đã vậy, cho dù là có bất cứ chuyện gì, Saggitarius vẫn phải đi tiếp.

Là thế, nhưng Saggitarius không thể ngừng khóc.

Dù không còn cảm thấy giận dữ, nhưng lòng Saggitarius vẫn đang thắt lại từng cơn, và em thổn thức trong uất nghẹn. 

Đã lâu lắm rồi...

Saggitarius nhớ bố bằng toàn bộ tâm trí, trong đầu em lúc này chỉ còn là kỉ niệm vui vẻ giữa hai bố con. Người tuy không đầy đủ nhưng lại sẵn sàng trao đi mọi thứ cho em, chẳng có ngoài hình bình thường như người khác, nhưng luôn mạnh mẽ chống chọi để có thể cho em một mái nhà ấm áp.

Saggitarius òa khóc, giờ đây, mọi cảm xúc nhớ nhung và cả tiếc nuối đều đến như cơn bão, dồn dập và chẳng thể dừng lại được.

Đã bao lâu rồi em không còn được nói những lời yêu thương với bố?

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?

Chỉ khi Saggitarius kịp nhận ra, thì ra... bao lâu ấy vậy mà chỉ mới như ngày hôm qua.

Khi con người thương nhớ một người đủ lâu, khoảng cách giữa họ chẳng bao giờ xa xôi. Họ vẫn sẽ ở ngay bên cạnh nhau, miễn là còn nhớ về nhau, thì cái ngày xa cách đó... chỉ ngỡ như mới xảy ra.

Hoàng hôn khẽ buông, và một ngày nữa lại chầm chậm trôi.

Flime rời đi đã lâu, nước mắt trên khuôn mặt Saggitarius đã khô.

Lại co mình bên chiếc cửa sổ cũ sờn đó, Saggitarius không còn nghe thấy bà dì Fona đang oan oảng những gì ngoài đó, em giờ đây đầy mệt mỏi vì cả ngày khóc lóc. Khẽ xoa vầng trán còn chút choáng, đôi mắt Saggitarius đã mờ đi hẳn, ráng hít thở ở chiếc mũi còn khò khè, Saggitarius giờ đây mới có thể bình tĩnh mà suy nghĩ một lát.

Và cứ mãi chìm vào thẩn thờ, mặt trời kia từ lúc nào lại khẽ lấp ló bên chân đồi.

Cuộc sống sẽ mãi mãi chẳng bao giờ dừng lại.



Bình luận