Một ngàn năm sau khi Bất Tử Đế Quốc sụp đổ, tiểu khô lâu năm xưa vẫn miệt mài trồng trọt trên cánh đồng của mình. Bỗng nhiên, cổng triệu hồi mở ra một lần nữa."Các ngươi đói không? Ta đã trồng thức ăn suốt một ngàn năm, có hàng trăm triệu điểm đồ ăn đây.""Những cánh đồng này đều bỏ hoang sao? Ta có thể trồng trọt ở đây không?""Thành phố của công chúa trên núi không thể trồng rau à? Ta không muốn đi đến đó.""Bọn chúng muốn thu thuế của ta mà còn không cho ta trồng rau? Phá hủy bọn chúng!"
Mình mua cuốn này từ nhà sách , thấy hay nên muốn chia sẻ với các bạn , đặc biệt là các bạn Teen :vSách chia làm 15 phần 1.' Con nhà người ta cũng ăn cơm , con mình cũng ăn cơm sao con mình....'2. Mày mặc cái rèm cửa lên người đấy à con'?3. 'Thực phẩm ngoài đường toàn đồ thiu đồ thôi sao chũng mày thích thế hả con'?4.'sao cứ suốt ngày dán mắt vào mấy đứa Hàn Xẻn thế hở '?5.' Bạn con là con cái nhà ai thế '?6.' Sao mày càng lớn càng hư'?7.' Trẻ con thì cần j tiền ? Bố mẹ có bao giờ để con thiếu cái j đâu ?8.' Năm nào Tết về cũng gặp bác ấy , thế mà lần nÀo cũng chào bằng cô , thật đúng là đầu chỉ để mọc tóc'9.' Sao làm j tắt mắt mà phải đóng cửa phòng hả con ? Muốn tự kỉ à '?10.' Bọn đồng tính là bọn dở hơi '11. ' học với hành , ngu như bò '12.' Sao con có thể sống trong cái "chuồng lợn" như thế '?13.' Tí tuổi đầu ko học đòi yêu đương nhăn nhít '14.' Cũng có những điều teen làm cha mẹ phát điên'15.' Vì tôi đang lớn
Dân quốc năm thứ hai mươi tám, tôi cầm chiếc đồng hồ bạc của cha tôi, quay đầu nhìn lại một lần. Cha tôi thích mặc Âu phục, sơ mi trắng với gi-lê màu đen, hoặc là trường bào cài một chiếc ghim ngọc ở cổ áo. Những lúc đó, có lẽ cha mới thực sự giống cha tôi, không phải Thống chế Phụng Thiên hay Tư lệnh Đông Tam tỉnh. Lần cuối gặp cha trước khi đi, còn nhớ bộ dáng của cha trong quân phục Bắc Dương, vội rời nhà đến mức không thèm nhìn tôi lấy một ánh mắt, cũng không một lời dặn dò từ biệt.Tôi cố gắng giữ lấy những kí ức ít ỏi cuối cùng còn lưu lại, nhớ căn nhà treo đầy ảnh của mẹ tôi. Bức tranh mẹ tôi vẽ hải âu bay về cuối chân trời. Mặc trường bào màu xám trơn, đi trên mặt đất mùi thuốc súng, đi dưới hàng hoa giấy màu đỏ, đi qua những hồi ức chắp vá mơ hồ. Nhớ đô thành hoa lệ, rượu vang đỏ dưới ánh đèn pha lê vàng nhạt và âm thanh của vĩ cầm. Tay áo tôi nhuốm khói sương thời đại, bỏ lại sau lưng quan sơn như tuyết, chạy theo giấc mộng tuổi mười ba. [Miên miên xuân vũ anh đào tán Dung nhan bất tái ưu tư trung.](Khi mà sắc anh đào tàn trong mưa xuân Là lúc gương mặt tôi không còn ưu sầu nữa.)
Tác giả: Quan sơn tĩnhThể loại: đam mỹ, hiện đại, ABO, điềm văn, kẻ mù lòa A x nhóc tội nghiệp O, 1x1, phúc hắc công x dễ thẹn thùng thụSố chương: 25 chươngDịch: QT, GG dịchTình trạng bản gốc : hoànTình trạng bản edit : hoàn Bản edit phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả.Editor: Yoha Suisen11.04.2020 - 29.06.2021Văn ánMột người vừa gặp đã yêu.Một người lâu dài sinh tình.Một đĩa bánh ngọt AO bình thường.
Hoài Khánh thường không mấy ấn tượng sâu sắc với người lạ, nhưng lại đặc biệt chú ý đến Mạc Thanh Văn. Tên đó thật cao, cao hơn cậu hẳn một cái đầu nhưng lại ốm như cây sào tre. Đôi mắt lạnh băng mà miệng lưỡi lại ngọt ngào đến lạ, khiến Khánh không khỏi để tâm. Vì vậy mà trong lần tái ngộ năm mười lăm tuổi, cậu mới quyết định tặng cho tên ngốc ấy một thanh kẹo socola bạc hà, vừa ngọt vừa cay. Thanh Văn khi lên sáu vẫn còn là đứa nhóc của thị trấn, ngày vào lớp một trùng hợp ngồi cạnh Dương Hoài Khánh nhưng lại không biết tên. Hắn lúc đó là một đứa trẻ vô cùng hồn nhiên, hoạt bát, không ngừng trò chuyện với nhóc nhỏ. Mà khi đó Hoài Khánh chưa từng có bạn bè, sự nhiệt tình ngốc nghếch đó làm đứa trẻ bị ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức khắc ghi trong lòng. Có điều, hạnh phúc chỉ kéo dài một ngày đã nhanh chóng bị cắt đứt. Mạc Thanh Văn theo mẹ lên tỉnh, bỏ lại thị trấn nhỏ và những nỗi nhớ âm ỉ trong lòng cậu nhóc Dương Hoài Khánh. Năm dài tháng rộng, tên nhóc rời đi kia đã sớm quên mất đứa bé lớp một cùng bàn ngày nào, để mặc đối phương vẫn nặng mang những điều chưa kịp nói. Chín năm mong đợi, ba năm thương, hai kẻ vấn vương hết một thời son trẻ.
xin cậu hãy thương tớ, như cách tớ thương cậu nhé. ⇥ oikawa tooru x iwaizumi hajime
"Cuộc đời mỗi con người vốn khác nhau... Nên cậu không thể bắt chước người này, làm theo người nọ.... Chỉ là... Cậu cần cố gắng hơn nữa thôi... Hãy tự viết ra câu chuyện của riêng cậu..." -----Cảm ơn cậu nhưng cũng thật xin lỗi.... Tớ không thể.... Tớ đã lỡ ngưỡng mộ "cô ấy", sống như "cô ấy"... Để rồi bây giờ cũng sẽ.... Chết... như "cô ấy" !!--------- MỘT AI ĐÓ ĐÃ NÓI VỚI TÔI NHƯ VẬY !!
∴ Tên truyện: Người yêu sau ba năm ∴Tác giả: Thi TảEditor: ♪ Đậu ♪Thể loại: Hiện đại, đoản văn, bệnh kiều..‹ Giới thiệu ›Nếu như chỉ trong một đêm bạn đi đến ba năm sau, phát hiện mình có thêm một người bạn trai, anh ta đẹp trai, dịu dàng, có căn biệt thự lớn và còn biết làm bánh sandwich thơm ngon, ánh mắt nhìn bạn chan chứa tình yêu, tất cả bạn bè thân thích đều chấp nhận anh ta chỉ có bạn không biết anh ta là ai, tên gì, thân phận ra sao, không biết mục đích của anh ta, không biết rốt cục anh ta là thiên thần hay ác quỷ.