#6

"Vương Nhất Bác, trừ khi tôi chết, một khắc em cũng đừng hòng muốn rời khỏi đây."

Lực tay Tiêu Chiến không hề nhẹ, đối với thân thể cậu chỉ cần dùng một phần ba lực cũng đủ bóp chết cậu. Hiện tại cằm cậu sắp bị bóp đến gãy xương rồi.

Tiêu Chiến rất nhanh sau đó khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì. Hắn buông cằm cậu ra quay về chỗ ngồi tiếp tục dùng bữa sáng.

Vương Nhất Bác ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, ôm lấy chỗ bị bị hắn bóp chặt rồi thở gấp gáp.

"À, tôi quên nói với em chuyện này. Cố Ngụy của em tìm kiếm em quá cực khổ nên từ bỏ rồi"

Vương Nhất Bác chợt cứng người. Cái gì mà từ bỏ rồi...?

"Anh...đã làm gì anh ấy?" Đồng tử cậu dãn ra hết cỡ, tay bấu chặt lấy vạt áo.

"Tôi thì có thể làm gì được người yêu của em chứ?" Tiêu Chiến điềm tĩnh đến nỗi không thể nào điềm tĩnh hơn. "Cơ mà, em yên tâm, từ đây về sau em sẽ ở đây cùng tôi mãi mãi, không sợ bị người khác tìm thấy."

Máu cậu như dồn lên tới não, cái gì mà ở với hắn mãi mãi. Bây giờ cho dù chỉ là một giờ một khắc cậu cũng không muốn ở đây. Hắn nói như vậy không lẽ hắn đã làm gì Cố Ngụy rồi?. Con người hắn làm sao có thể thâm độc đến vậy chứ?

Còn chưa nói đến việc cậu còn tương lai phía trước. Bao nhiêu dự án, thử thách được đặt ra, chả lẽ chỉ vì một cuộc gặp gỡ mà kết thúc hết hay sao?

Tiêu Chiến từ tốn nhất khăn lên lau miệng rồi nở nụ cười thâm hiểm nhìn cậu. "Tới nước này tôi cũng không muốn vòng vo với em, hiện tại Cố Ngụy đã bị người của tôi bắt giữ lại, tất nhiên nó không biết em trong tay tôi, nếu bây giờ em nói khích tôi hoặc là không nghe lời tôi thì tôi sẽ trút giận lên người nó. Ý tưởng không tồi có đúng không?!"

"Anh dám!" Cậu tròn mắt nhìn hắn, có thể thấy sâu trong đôi mắt đó chỉ toàn chứa đựng căm phẫn và thống khổ.

Tiêu Chiến vẫn dửng dưng. "Em nghĩ tôi có dám không?"

"Anh thật sự...vô sỉ."

Hắn bật cười thành tiếng, quả thật là người của hắn, can đảm nói, can đảm làm không nghĩ đến hậu quả. "Đúng đúng, tôi vô sỉ, nhưng chúc mừng em đã được ở cạnh kẻ vô sỉ như tôi."

Bàn tay siết chặt của cậu buông lỏng, cuối cùng người như cậu lại phải chịu dưới trướng của hắn. Tiêu Chiến quá thâm độc, con người hắn rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách đây?

Giây sau Tiêu Chiến đã đến sát bên cậu, đưa tay ôm eo cậu bế cậu lại bàn ăn. Trong lúc này Nhất Bác hoàn toàn không phòng bị, cho nên đến lúc được hắn đặt xuống cậu mới phát giác ra.

"Nhiệm vụ của em bây giờ là ăn sáng, tôi đã nói rồi nếu em không ăn hậu quả sẽ thê thảm lắm đấy!" Hắn đắc ý đứng cạnh cậu nói, bàn tay nhanh nhẹn cằm thìa lên đưa cho cậu. Mà cậu lúc này cũng ngoan ngoãn nghe theo làm tâm trạng hắn trở nên tốt hẳn ra.

Giữa trưa hắn lên thư phòng làm việc còn cậu thì cùng người làm trong nhà chăm bón vườn hoa. Lạ thay tại sao người như hắn lại thích trồng hoa? Những người lạnh lùng như hắn đáng lý ra không thích hoa mới đúng. Còn có một điểm lạ là...hoa hắn trồng lại là hoa "Mẫu Đơn" một loài hoa mà cậu rất thích. Tuy nhiên cậu đâu biết được khóm hoa này là hắn vì cậu mà trồng!

Ai cũng vậy, muốn biết rõ người mình yêu thì phải thông qua quá trình tìm hiểu, Tiêu Chiến lúc đầu chả biết gì về cậu, nhưng thông qua điều tra hắn lại biết cậu cực kì yêu thích loài hoa mẫu đơn này và bắt đầu mang về trồng trong sân vườn. Chúng giống như cậu vậy, trắng trẻo, thuần khiết lại không nhiễm bụi trần.

Tiêu Chiến từng mặc định tình yêu là một cái gì đó quá xa xỉ. Hắn từng chê bai những cặp đôi yêu nhau, nhìn thật ấu trĩ, đâu ai biết rằng nếu không thông qua thử nghiệm thì làm sao biết được bên trong nó có gì. Tiêu Chiến của hiện tại đã dần đi sâu vào tình yêu, ngang trái thay người hắn yêu lại không tình nguyện ở cạnh hắn. Cái này không biết là đáng thương hay đáng trách nữa?

Tuy bị giam giữ nhưng nhìn thấy khóm hoa mẫu đơn này cậu lại có cảm giác bớt cô đơn hẳn. Chỉ cầu cho hắn đừng nổi điên lên rồi làm hại đến Cố Ngụy, chỉ cần anh không sao cho dù bắt cậu làm gì cậu cũng làm. 

Vương Nhất Bác ở cạnh hắn ngót nghét cũng vài tháng. Trong vài tháng này vui không có mà buồn thì nhiều. Cậu nhớ Cố Ngụy, muốn gặp anh, muốn hỏi anh vô số điều, nhưng Tiêu Chiến lại không cho phép điều đó. Cậu ở cạnh hắn vài tháng cũng tức là Cố Ngụy cũng đã bị hắn nhốt trong vài tháng cậu ở đây.

Không biết hắn có cho anh ăn uống gì không? Anh dạo này có gầy đi không? Hắn có bạt đãi anh không?

Mấy câu hỏi này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu, không có trình tự nhất định. Cuối cùng Nhất Bác không chịu nổi nữa nà bật khóc thành tiếng, đúng lúc này hắn lại đi vào.

Thấy cậu khóc nấc lên từng hồi, làm đầu và tim hắn đau như búa bổ, dao găm. Mấy tháng qua cậu khóc rất nhiều, đặc biệt là ở trong phòng khóc một mình. Ăn uống thì điều độ, bởi nếu cậu không nghe lời Tiêu Chiến thì nhất định Cố Ngụy của cậu sẽ khó sống. Cho nên cậu mới ngoan ngoãn như một đứa trẻ như vậy, chấp nhận nghe theo lời hắn và ở cạnh hắn.

"Em nhớ nó lắm rồi sao?" Giọng hắn không nóng không lạnh cất lên làm cậu có chút chột dạ mà vội lau nước mắt.

Đáp lại hắn chỉ là một khoảng im lặng. Thời gian qua chính là như vậy, một mình Tiêu Chiến hắn tự độc thoại. Có hỏi, có nói gì cậu đều không mở miệng lên tiếng. Người như Tiêu Chiến lại chịu đựng cái tình cảnh hiện tại quả thật hắn không cam lòng.

Cậu lấy quyền gì lạnh nhạt với hắn, lấy quyền gì không trả lời câu hỏi của hắn? Nếu là người khác e là hắn đã bức cho đến chết rồi chứ không phải cái kiểu nhẫn nhịn này.

"Vương Nhất Bác! Em hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi, em nghĩ tôi không dám làm gì thằng người yêu của em sao?"

Nghe hắn nhắc đến Cố Ngụy cậu lại có chút phản ứng. Hắn nhếch môi, đúng là mỗi người ai cũng sẽ có một điểm yếu.

"Đừng....! Anh làm gì tôi, tôi cũng chấp nhận...nhưng xin anh đừng làm hại anh ấy..."

"Chịu lên tiếng rồi à? Tôi tưởng em câm rồi chứ!" Lúc này lòng hắn vui buồn xen lẫn. Vui vì cậu chịu nói chuyện với hắn nhưng lại buồn vì người cậu nói đến không phải hắn mà là Cố Ngụy, một cái tên mà hắn cực kì căm ghét.

"Em đừng lo, nếu tôi có giết nó thì cũng sẽ để em nhìn thấy xác nó rồi mới thôi."

"Tiêu Chiến...rốt cuộc anh muốn cái gì mới chịu thả Cố Ngụy ra?"

Cuối cùng câu nói mà hắn chờ đợi biết bao lâu nay cũng đã được nói ra từ miệng cậu. Nhất Bác không quan tâm bây giờ mình trở thành cái vật trao đổi gì, cũng không quản tâm mình là cái công cụ giải trí gì đó của hắn mà cậu chỉ quan tâm đến sự an nguy của Cố Ngụy.

Người ta nói, nếu một người luôn muốn hy sinh để bảo vệ người mình yêu thì đó chính là tình yêu thật sự. Vương Nhất Bác cậu vì Cố Ngụy tất cả điều kiện Tiêu Chiến đưa ra cho dù có khó khăn đến mấy cậu cũng làm. Chỉ cần anh được bình an trở về.

Tiêu Chiến thong thả đi đến phía cửa sổ, lấy trong túi ra một gói thuốc, rút ra một điếu rồi bắt đầu hút.

"Có thật là khi tôi thả nó ra em sẽ đồng ý làm mọi yêu cầu mà tôi đưa ra?"

Vương Nhất Bác gật đầu, nhưng nhớ lại hắn không nhìn thấy vì đang quay lưng về phía cậu nên cậu mới lên tiếng.

"Thật...dù gì bây giờ tôi có đi khỏi đây cũng đi không được, chi bằng để tôi vì người tôi yêu làm một việc có ý nghĩa."

"Được! Vương Nhất Bác em nghe cho kỹ đây. Tôi muốn em cùng tôi kết hôn, chỉ có vậy em mới đường đường chính chính ở bên cạnh tôi!".

Bình luận