Chương 2

Ngày hôm sau, sáng sớm, ánh nắng sáng chói chiếu rọi qua từng kẽ hở của tấm rèm trắng một màu sứ. Căn phòng ngủ lớn, không mấy bừa bộn, trừ bàn đọc phía góc phòng gần cửa kính. Trên mặt bàn la liệt những sách, laptop còn mở đặt trên, xung quanh sách cuốn mở cuốn đóng chồng lên nhau. Tủ đồ bằng gỗ, trải dài các ngăn, gương sáng chẳng có một vết xước.


Mèo đen nằm trên giường, nhích đầu ngẩng dậy thấy bốn bề chỉ có đen, thì ra là bị chăn chùm kín. Ấm quá! 


Hình như ta ngày hôm qua còn rất lạnh, nhớ là mình đang ở đâu đó toàn là tuyết?! Không phải là lại đến chỗ nào khác, nhảy lần hai rồi chứ? 


Con mèo nhỏ kia còn đang ngơ ngác, đầu ngoảnh đi tứ phương có thể ngoảnh, bị đống chăn đè lên đầu, chẳng lẽ lại không thấy nặng? Mèo ta chưa bận để tâm nặng hay không, cứ phải tìm hiểu ta đang ở đâu trước đã, có gì thì tính sau. Đứng trên bốn cái chân, bị lớp vải chăn cọ cọ vào mũi và tai thật khó chịu.


Bản mỗ muốn thoát!


Có tiếng mở cửa. Rồi tiếng bước chân, lại gần. Mèo đen rung tai, nghe được lập tức chuẩn bị thế phòng bị. Đống chăn vừa lật lên lập tức nhóc lao thân lên bám, giơ vuốt giơ móng tính cào mặt cái kẻ nào đó đã vùi mình dưới đống chăn, khốn khổ khốn nạn thế này. 


Móng vuốt chưa kịp giơ ra, tiểu hắc miêu đã bị hai bàn tay lớn túm lấy ngang thân, nhẹ nhàng bế đưa ra xa. Nhóc mèo ngơ ngơ, nghiêng nghiêng cái đầu tròn to bằng quả cam, hai tai cứ rung rung lên như vớ phải vật lạ hớn ha hớn hở.


Đập ngay vào mắt nhóc là một nam nhân hảo soái, làn da trắng, đôi mắt màu hồng trà. Mái tóc nam nhân ấy màu nâu hơi sẫm lại, đôi mày thẳng tắp. Vai rộng. Chỉ là mặc thể loại y phục lạ đời mà trước giờ nhóc chưa thấy bao giờ. 


Cậu nhóc nhìn một lượt.


Y mệ đâu? Vạt áo đâu? Đai thắt đâu? Sam y đâu? Tại sao ở dưới lại chỉ mặc hớ hênh thế kia? Tại sao người này lại chỉ mặc có tiết y là thế nào? Chẳng nhẽ đang ở tư gia của người thì muốn mặc gì thì mặc à? Không cần rải đào, bản mỗ có thiếu đầu cũng không cần đào của người.


Trong khi tiểu hắc miêu còn đang tuôn ra từng câu chữ kín đặc trong đầu, nhưng vẻ ngoài lại trưng ra bản mặt vô cùng khả ái, mắt mở to màu vàng kim, tai ria cứ rung lên liên tục. Nam nhân kia nhìn nghĩ rằng tiểu miêu đang đắc chí hay vui mừng lắm, liền lập tức ôm vào lòng, dùng bàn tay to lớn ấm áp kia xoa phần giữa hai tai kia, trên môi mỉm cười rồi mấp máy tuôn ra một tràng câu từ với âm giọng ấm áp tưởng như tan được cả băng tuyết:


"Nhóc đã ấm hơn chưa? Có đói không anh cho nhóc uống sữa. Nhóc ngủ đã lắm không? Bớt mệt mỏi rồi chứ? Trông hôm qua nhóc tiều tụy gần chết, làm anh tưởng nhóc không qua nổi chứ."


Hơi ấm của nam nhân kia truyền tới hắc hắc miêu nhà ta ấm khôn cùng, bất giác ý nghĩ "mặc mỗi tiết y là không tốt" lập tức bay ra khỏi trí não không vương lại chút gì nữa. Người này thật sự rất hiền, có vẻ không phải người xấu. Mèo con như chịu trận, dụi vào người kia hết sức có thể, dường như công lực tu luyện bao lâu nay đều để dụi dụi dụi mà thôi.


Như tất cả bàn dân độc giả thấy, con mèo đen kia không ai khác là Dương Đông Kỳ hóa thành. Công lực có lẽ là do chưa tu luyện đủ lâu, lại thêm tâm trí nặng nề, y hoàn toàn biến dạng không còn là con người... nhân quỷ nữa. Đổi lại, y cũng biết bản thân thực chất là nguyên thể con gì, nhận ra sự lười biếng lâu nay đều giành cho thứ gọi là ái tình ngớ ngẩn ấy, tu luyện không trọn nguyên thể bị đổi thành con mèo bé tý đen thùi lùi thế này.


"Nhóc có vẻ thích nhỉ? Muốn ở đây không? Anh cũng muốn nuôi mèo. Anh là Cổ Lữ Tâm, từ bây giờ anh gọi nhóc là Tiểu Hắc, được không?"


Cổ Lữ Tâm không cần tiểu miêu phản kháng gì, tuôn một tràng xối xả đã quyết định đây là mèo của mình. Còn Dương Đông Kỳ dưới lốt con mèo cũng không cần quan tâm sự tự nhiên của ai kia nhận y là vật nuôi, rung tai ngoe đuôi lia lịa tỏ vẻ đồng tình kịch liệt.


Từ bây giờ, Dương Đông Kỳ lại có một tên mới, Tiểu Hắc.


Cổ Lữ Tâm ôm tiểu Hắc xuống bếp, lấy tạm một cái chén rồi lấy sữa ấm đổ ra đặt trước miệng tiểu Hắc. Thứ nước này trắng đục giống sữa dê, lại còn bốc hơi này là thứ gì vậy?


Bất chấp rào cản thắc mắc, tiểu Hắc liều mình vì bao tử đang rên rỉ, lè cái lưỡi hồng hồng ra nhấp thử, ngay lập tức rụt lại, hai chi trước vươn ra cổ rụt lại, như đang muốn che miệng. Đôi mắt híp lại, tai thẳng đứng vươn lên cao, đuôi cũng dựng thẳng, lông như có keo vuốt vuốt dường như cứng hết lên.


Thứ này nóng, căn bản quá nóng. Tên con người kia, hại chết bản mỗ đúng không?


Ánh mắt Hắc Hắc lườm tích cực, trước vẻ lo lắng đến ngốc ngơ của Lữ Tâm. Mừng quá anh quên mất rằng, lưỡi mèo không chịu được đồ nóng...


Và đây chỉ là ngày đầu tiên của tiểu Hắc ở thế giới hiện đại này, nơi y chẳng biết một cái gì về nó cả.



Bình luận