Chương 1: Mình bảo này, không lẽ cậu vẫn thích cậu ấy?

Trong cuộc đời tăm tối của Cố Chiếu, nếu như ông nội là mặt trời, bà nội là mặt trăng, vậy thì Thẩm Quyết Tinh chính là chòm sao Bắc Đẩu vĩnh viễn không lụi tắt.

Mặc dù không ấm áp như mặt trời, không rạng rỡ như ánh trăng, song lại soi sáng những đêm tối hiu quạnh của cô. Khi cô lạc lõng, mỏi mệt, khi cuộc đời cô bị giông tố bao phủ đã mang đến cho cô sự an ủi an lòng nhất.

***

Ánh đèn xe chập chờn hắt lên mặt Cố Chiếu qua cửa sổ xe, cô co rụt người lại, nép mình vào trong bóng tối thêm chút nữa.

Hối hận quá.

Cô vặn vẹo tay, căng thẳng lén nhìn trộm sang Thẩm Quyết Tinh đang yên lặng lái xe ở bên cạnh. Người đàn ông tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, hàng lông mày rậm dày hơi nhíu lại, khóe môi bặm xuống một cách lạnh lùng, tạo thành một biểu cảm mà Cố Chiếu đã quá quen thuộc - mất kiên nhẫn.

Hối hận quá đi mất. Cố Chiếu thầm nghĩ, sớm biết đã không đến buổi họp lớp rồi.

Hai tháng trước, QQ của Cố Chiếu đột nhiên nhảy ra tin nhắn trò chuyện của Sở Viên Nguyên. Bình thường làm việc cô đều dùng Wechat, mặc dù vẫn treo nick QQ song bởi vì đã quá lâu không có tin nhắn nên cô gần như đã quên mất nó.

Tốt nghiệp bảy năm, không tính nhóm lớp bị cô hạn chế thì đây vẫn là nick nhắn tin cho cô đầu tiên.

"Bọn mình định tổ chức buổi họp lớp để chúc mừng mười năm thành lập trường, cậu có đến không?"

Cố Chiếu nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó rất lâu, ngón tay đặt trên bàn phím do dự một hồi, song cuối cùng vẫn không thể đưa ra được đáp án.

"Thẩm Quyết Tinh cũng đến."

Mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ mới nhảy ra, gò má tái nhợt của Cố Chiếu không hiểu sao lại xuất hiện một vệt ửng hồng kỳ dị dưới tia sáng của màn hình di động, lông mi cô thoáng run, như thể sợ bản thân hối hận, vội gõ một chữ:

"Đến."

Sở Viên Nguyên từng làm lớp trưởng khi còn học cấp ba, năng lực tổ chức rất tốt, những năm gần đây các buổi họp lớp lớn nhỏ đều do cô ấy đứng ra lo liệu. Cố Chiếu từng xem ảnh trong nhóm chat, ít thì có bảy, tám người, nhiều thì hơn chục người, nhưng chưa một lần nào là có mặt Thẩm Quyết Tinh.

Thật ra... Cô cũng không bởi vì Thẩm Quyết Tinh nên mới tham gia buổi họp lớp, năm xưa lớp trưởng Sở Viên Nguyên luôn quan tâm chăm sóc cô chứ không coi thường cô như những người khác, đối phương đã đích thân mời, cô cũng không thể không nể mặt được. Với lại nghe nói hôm ấy giáo viên Lý cũng có mặt. Khi còn học cấp ba giáo viên Lý cũng đối xử với cô rất tốt, bao nhiêu năm không gặp rồi, nói thế nào thì cô cũng vẫn phải tới chào hỏi.

Hiếm khi ra ngoài mua quần áo và kính áp tròng mới, bởi vì nhân viên cửa hàng nói rằng kính áp tròng có thể khiến người ta trông có sức sống hơn, nhất thời tin lời ngon ngọt của đối phương nên cô đã mua một đôi áp tròng màu đen thời hạn nửa năm. Sau khi đeo lên, cô bất chợt nhớ đến Tiểu Duy trong bộ phim Họa Bì, chỉ có điều đối phương là Hồ yêu xinh đẹp, còn cô thì chẳng khác nào yêu quái.

Không muốn lãng phí mấy trăm tệ này, vào ngày họp lớp, Cố Chiếu vẫn bất chấp đeo nó. Để trông không quá phản cảm, cô đã xõa mái tóc buộc đuôi ngựa thấp quanh năm của mình xuống, sau đó lấy thỏi son mà đồng nghiệp tặng cho cô trong góc ngăn kéo ra thoa lên đôi môi nhợt nhạt một lớp đỏ căng mọng.

Cô vốn còn muốn mua một hộp kem nền để che đi vết bớt trên trán, song lại cảm thấy chỉ dùng có một lần thì quá lãng phí, cuối cùng quyết định dùng tóc mái che đi là xong.

Vết bớt đỏ tươi trên trán Cố Chiếu to bằng đồng năm xu, sinh ra đã có. Lúc mới sinh, bác sĩ nói để theo dõi một khoảng thời gian, nói rằng có lẽ sẽ tự biến mất. Kết quả còn chưa đợi vết bớt biến mất, bố mẹ cô đã xảy ra tai nạn.

Năm tám tuổi, ông nội Cố Chiếu đưa cô đến bệnh viện chuyên khoa Thủ đô chữa trị một lần, bấy giờ tiêu tốn rất nhiều tiền, vết bớt quả thật có mờ đi đôi chút, chuyển nhạt dần thành màu hồng, nhưng khi nghe phải chữa trị thêm nhiều lần mới có hiệu quả thì Cố Chiếu bé nhỏ nhất quyết không chịu tiếp tục nữa.

Khi còn nhỏ cô đã hiểu được sự khác biệt giữa gia đình mình với những gia đình khác, cũng biết nỗi vất vả của ông bà. Nếu như cái giá phải trả để cô trở nên xinh đẹp là ông bà phải vất vả làm việc gấp bội, vậy thì cô thà không đẹp còn hơn.

Thời tiết ở thành phố S vào tháng tư không ổn định, lúc ấm lúc lạnh, khi Cố Chiếu đến trung tâm thương mại đi dạo thì đã thấy người ta bán đầy đồ mùa hè, cô không nghĩ gì nhiều liền mua ngay một chiếc váy mặc hè. Trang điểm xong xuôi, cô mặc váy ra ngoài đi một vòng, lại quay về ngoan ngoan mặc thêm một chiếc áo khoác bông bên ngoài.

Địa chỉ họp lớp Sở Viên Nguyên gửi đến nằm ở Nam Giang Triangle Mouth, là nơi tấc đất tấc vàng của thành phố S. Cố Chiếu sống ở ngoại ô, đừng nói là dạo phố, đến cả đi qua đó cũng rất ít.

Gần nơi cô sống không có tàu điện ngầm, sợ đến muộn, Cố Chiếu nén đau bắt taxi đi đến khách sạn. Kết quả tính một đằng ra một nẻo, cứ sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, trong đường hầm xảy ra tai nạn, tắc nghẽn mất một lúc lâu, lúc tới cửa khách sạn thì cô đã muộn nửa tiếng rồi. Cạn lời nhất là khi mở mã sức khỏe thì di động còn bị đơ, lại mất thêm mấy phút nữa.

Khó khăn lắm mới quét được mã vào trong, cô vừa tìm thang máy vừa kiểm tra thông tin phòng tiệc mà Sở Viên Nguyên gửi cho cô, do ít đi giày cao gót nên cô không cẩn thận bị trật chân.

Mắt cá chân đau điếng như bị gãy, cô toát mồ hôi lạnh, cúi gập người tại chỗ rất lâu, bởi vì tư thế kỳ quái nên đã thu hút sự chú ý của bảo vệ.

"Cô gái, cô không sao chứ?"

Cố Chiếu nhịn đau thẳng người dậy: "Không... không sao."

Cô xua tay, nói một mạch rằng bản thân không có gì đáng lo ngại, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, cô thuận lợi tìm được phòng tổ chức buổi họp lớp.

Lớp bọn họ tổng cộng hơn ba mươi người, thêm hai giáo viên là đủ bốn bàn, thuê một phòng tiệc tầm trung, bàn xếp thành một hàng. Lúc Cố Chiếu đến nơi, tiệc đã bắt đầu từ lâu, không có ai đợi cô cả.

Cô khập khiễng đi vào, cố gắng tìm kiếm gương mặt của Sở Viên Nguyên lẫn trong những gương mặt vừa thân quen vừa lạ lẫm kia, không biết có phải do đeo kính áp tròng không phù hợp hay không, cô tìm mãi cũng không tìm thấy.

Lúng túng đứng ở cửa, thứ cảm xúc đầu tiên xuất hiện chính là hối hận. Cố Chiếu nhìn những bạn học cũ ăn mặc xinh đẹp rạng rỡ, trò chuyện cười đùa, như thể trở lại tháng ngày học cấp ba không tương thích, cô dần mất đi biểu cảm, lùi về sau một bước.

Một bước lùi này, phía sau không phải là hành lang trống trải, mà là một bức tường người.

Cô giật bắn mình, Cố Chiếu quay đầu nhìn, nhìn thấy người bị cô đâm phải đang cúi đầu nhìn cô, ngũ quan anh tuấn hệt như thời niên thiếu, không... so với hồi cấp ba thì càng trưởng thành, càng đẹp trai hơn. Sau khi rũ bỏ vẻ non trẻ của thời niên thiếu, anh giờ đây đã trở thành một người đàn ông thực thụ.

Hơn nữa, cao quá. Cố Chiếu ngước đầu nhìn, cổ hơi đau nhức.

"Thẩm... Quyết Tinh?" Cách lớp khẩu trang, Cố Chiếu thấp giọng nói ra tên của đối phương.

Thẩm Quyết Tinh nhìn cô, tầm nhìn dừng lại trên cặp mắt không bị khẩu trang che đi của cô vài giây, anh cũng nhận ra cô.

"Cố Chiếu."

Sống lưng giống như có dòng điện chạy qua, chạy thẳng vào trong lỗ tai cô, khiến suy nghĩ cô chao đảo.

Thẩm Quyết Tinh thấy cô mãi không động đậy thì nhíu mày: "Cậu đứng ngây ra đó làm gì vậy? Vào đi chứ."

"Á... xin, xin lỗi cậu!" Cố Chiếu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đẩy cửa.

Một lần nữa bước vào phòng tiệc, lần này có lẽ vì bên cạnh có Thẩm Quyết Tinh nên mọi người đều chú ý đến cô.

"Thẩm Quyết Tinh, cậu đi vệ sinh gì mà lâu thế... Ấy, người bên cạnh cậu là?" Ánh mắt Lục Kỳ khi di chuyển tới Cố Chiếu đứng bên cạnh Thẩm Quyết Tinh thì có phần kinh ngạc.

Trên mặt đối phương đeo khẩu trang đen che gần hết nửa khuôn mặt, mái tóc dài mặc dù óng ả song nhìn có vẻ rối bời, dường như lâu rồi không chăm sóc, tóc mái che hết mắt. Trên người mặc một chiếc áo khoác bông cũ màu cà phê dài đến chân, kiểu dáng giống hệt áo bà nội cậu ta hay mặc, dưới vạt áo là chiếc váy màu xanh lục, điều kỳ lạ nhất đó là trong đôi giày lười lại là đôi tất màu đỏ.

So với vóc dáng cao lớn, luôn là tâm điểm đám đông như Thẩm Quyết Tinh thì cô quả thực chỉ là một cây nấm mờ nhạt, hơn nữa còn là loại có độc.

Ký ức bấy lâu bị đánh thức, Lục Kỳ không đợi Thẩm Quyết Tinh đáp lời đã buột miệng nói: "Cố Hậu Linh?"

Năm cấp ba, tính cách của Cố Chiếu còn hướng nội hơn bây giờ, lúc nào cũng lầm lì không nói chuyện, trong lớp chẳng biết ai khơi mào, bắt đầu gọi cô là "Bối Hậu Linh"*, về sau dần dần cả khối đều biết biệt danh này của cô. Do đó, tên của cô đã từ "Cố Chiếu" biến thành "Cố Hậu Linh".

*Hồn ma lẽo đẽo sau lưng.

Đã bảy năm rồi không ai gọi cô như vậy, giờ đột nhiên nghe thấy biệt danh mang tính sỉ nhục này vẫn cảm thấy nhức tai vô cùng. Cố Chiếu cúi gằm mặt, giấu nhẹm biểu cảm xuống dưới tóc mái dài.

"Vô tình gặp ở ngoài cửa." Thẩm Quyết Tinh đi qua trước mặt cô, chặn lại tầm nhìn của Lục Kỳ.

Cố Chiếu thấy anh rời đi thì đầu óc mê mẩn cũng muốn đi theo, lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói hào sảng của con gái.

"Cố Chiếu, Cố Chiếu, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mình đang định gọi cho cậu đây này!"

Cố Chiếu dừng bước, quay đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn đang đi về phía mình.

Cô nhận ra đó là Sở Viên Nguyên, đợi đối phương tới gần, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nhé, mình đến muộn."

Sở Viên Nguyên kéo cô đến bàn cạnh nhóm Thẩm Quyết Tinh, cười nói: "Không sao, không sao, cậu đến đúng lúc lắm, đồ ăn vẫn chưa lên hết đâu. Cậu ngồi đây với mình, mọi người đều là bạn học cũ, không cần ngại gì hết."

Cố Chiếu ngồi xuống ghế, cởi khẩu trang, chào hỏi với mọi người ngồi trên bàn.

Sở Viên Nguyên không hổ danh là người làm cán bộ từ nhỏ, nhìn thấu lòng người nhất, chia bàn khiến người ta phải tâm phục khẩu phục. Bàn của Cố Chiếu đều là những nhân vật ngoài lề, mặc dù đôi bên không có giao tình gì, nhưng nói chuyện cũng không hề ngượng ngập.

Thời đi học, Thẩm Quyết Tinh đều rất xuất sắc về mọi mặt, vì vậy bàn của anh tự khắc cũng sẽ là những nhân vật cốt lõi trong lớp. Có Lục Kỳ quan hệ rất tốt với anh, có "hoa khôi" Tống Giao Mộng, giáo viên chủ nhiệm Lý cũng có mặt.

Theo lẽ thường thì Sở Viên Nguyên cũng sẽ ngồi bàn đó, nhưng có lẽ vì lo lắng cho tâm trạng của nhóm người nhỏ bé như bọn họ nên mới ngồi cùng họ.

"Cố Chiếu, cậu chẳng thay đổi gì cả." Sở Viên Nguyên vô cùng khéo léo, không bỏ mặc ai, cách vài phút lại nảy ra chủ đề mới, "Bây giờ cậu đang làm gì vậy?"

Cố Chiếu dừng đũa, thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình, căng thẳng đến mức giọng run run.

"Mình... làm tài vụ ở Viện dưỡng lão."

Mặc dù lương không cao, nhưng Cố Chiếu rất mãn nguyện. Đồng nghiệp đều lớn tuổi hơn cô, ngày thường đối xử với cô như tiểu bối, cực kỳ thân thiện. Người già trong Viện tuổi tác đã cao, mắt lờ mờ, nhìn thấy cô còn khen cô xinh xắn đáng yêu.

"Tài vụ tốt mà, ổn định, rất hợp với cậu. Chắc cậu chưa có bạn trai đâu nhỉ?" Sở Viên Nguyên lại hỏi.

Cố Chiếu lắc đầu: "Vẫn chưa."

Về phương diện tình cảm, người mà đồng nghiệp giới thiệu, cô cũng từng đi xem mắt vài lần, nhưng đều chỉ gặp đúng một lần, đối phương không nói chuyện được với cô, cô cũng chẳng có hứng thú.

Sở Viên Nguyên nghe vậy thì giơ tay trái của mình ra, khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út với mọi người, gương mặt đắc ý: "Ai? Còn ai không? Người kết hôn sớm hơn mình còn ai không đứng ra đây!"

"Ngại quá, vẫn có đấy nhé."

Trong tiếng nói cười, trên bàn lần lượt có thêm ba người giơ tay, những người còn lại thì cảm thán sao họ kết hôn sớm thế, sau đó thay nhau gửi lời chúc phúc.

"Chồng mình có nhiều anh em lắm, các chị em cần thì nhắn tin riêng cho mình, mình giới thiệu cho." Sở Viên Nguyên nửa đùa nửa thật cười nói.

Vị trí của Cố Chiếu chỉ cần hơi nghiêng đầu, xuyên qua bả vai của Sở Viên Nguyên là có thể nhìn thấy được Thẩm Quyết Tinh ở phía sau.

Không biết bàn của anh đang nói gì, Thẩm Quyết Tinh rũ mắt, nụ cười mờ nhạt xuất hiện nơi khóe môi, nét mặt trông có vẻ mỏi mệt.

"Mình bảo này, không lẽ cậu vẫn thích cậu ấy?"

Cố Chiếu hốt hoảng thu lại ánh mắt đang nhìn Thẩm Quyết Tinh, đối diện với cặp mắt như nhìn thấu mọi thứ của Sở Viên Nguyên.

"Mình..." Cố Chiếu mấp máy cánh môi, mặt nóng bừng.

Thanh âm của Sở Viên Nguyên rất khẽ, cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn chìm trong tiếng nói ồn ào.

"Cậu như này không được đâu." Cô ấy thở dài, đôi mắt nhìn Cố Chiếu trở nên thương cảm, "Mình hỏi rồi, cậu ấy mới về nước, chắc là vẫn chưa có bạn gái đâu, nhưng mà..." Cô ấy hạ giọng xuống mức thấp nhất, "Giao Mộng cũng có ý với cậu ấy, hai người họ đã nói chuyện được một thời gian rồi."

"Tống Giao Mộng?" Tim Cố Chiếu đập thình thịch, ngẩng đầu muốn nhìn bàn bên cạnh thì bị Sở Viên Nguyên vội vã kéo lại.

"Cậu đừng nhìn!"

Ánh mắt của Cố Chiếu không thu hút sự chú ý, ngược lại giọng của Sở Viên Nguyên đã làm kinh động tới Thẩm Quyết Tinh. Ly thủy tinh kề trước môi, anh liếc mắt nhìn, ánh mắt dừng lại chuẩn xác trên mặt Cố Chiếu.

Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng Cố Chiếu có thể đọc được rõ ba chữ từ trong mắt anh - ồn ào quá.

~Hết chương 1~

Bình luận