Sau khi bị bắt làm con rối của Hydra, hắn đã mất đi kí ức, quên sạch toàn bộ. Duy chỉ có Bucky là mãi vẫn không chịu buôn tha cho tâm trí của hắn.[TÔI ĐÃ DROP BỘ NÀY DO QUÊN CMN TÔI ĐÃ ĐỊNH VIẾT GÌ RỒI NÊN MN CÓ THỂ TỰ DO VIẾT TIẾP KHÚC SAU CỦA CÂU TRUYỆN THEO Ý CỦA MN NHÉ!!!! TÔI KHÔNG ĐÁNH BẢN QUYỀN ĐÂU =)) CÓ VIẾT THÌ TAG TÔI VÀO ĐỌC VỚI ;;-;;]Warning: +Vì là con người lười tìm hiểu kĩ các thông tin liên quan trong phim, nên một số (rất nhiều) chỗ trong truyện sẽ là headcanon của tôi. +Gọi Hydra! Steve là "hắn", Bucky là "cậu".+Trình viết nghiệp dư, chỉ để thỏa mãn thèm khác nhai hàng OTP nên phải lết mông đi viết dù mình viết dở tệ.+Có thể bỏ truyện ngang xương bất cứ lúc nào.BÌA KHÔNG THUỘC VỀ TÔI!
Text fic. :D của một đứa dở hơi cám lợn viết ra để xả stress khi bị bài (tập) vật.Nguồn ảnh: pinterest + twitterUpdate khá đều đặn....
Đọc khắc biết, mấy tập đầu ko hay lắm, mong các bạn ủng hộ. Càng về sau, mình sẽ cố viết hay hơn. Đây là lần đầu tiên mình viết chuyện, nếu hay cho mình xin bình chọn để mình có động lực hơn để viết ạ.
Liên - một cô gái nông thôn , lần đầu bỡ ngỡ bước chân lên thị thành tìm người chồng , chị phát hiện ra bí mật . Đau khổ , chị gặp một người lạ -người giúp chị hiểu ra nhiều điều "...............Nhân gian cũng chỉ một cõi trăm năm "
Vietnam chỉ là một trong vô số các Quốc Kỳ từng tồn tại. Cậu ta ghét cay ghét đắng cuộc sống này, nhưng đó chỉ là khi cậu không còn ai bên cạnh. Cậu vốn dĩ không thích nó, nhưng không có lí do gì để rời bỏ cả. Chí ít thì cậu còn hai người em và bốn người con, cùng mọi người bên cạnh. Có lẽ là cậu già rồi, nên những người từng ở bên, cậu bất giác quá nhớ họ mà thôi.
Biết bao thời gian trôi đi, ai cũng phải trưởng thành. Xin cảm ơn thanh xuân đã mang đến những điều tốt đẹp nhất. Cảm ơn
Bé Taetae đón thêm bạn mới năm bé 2 tuổi rưỡiBé Kookie từ khi sinh ra đã luôn nhìn thấy anh TaetaeBé Kookie buồn, bé Kookie khóc, bé Kookie vui, anh Taetae luôn ở bên béBé Kookie rất thương anh Taetae nha!Bộ truyện đầu tay của Dừa, mong các reader đón nhận! KamsaBìa truyện by: @blackpink0307 [MO]_TeamSL
ở đây chỉ có kịch bản của tui thôi ai muốn đem đi viết truyện hoàn chỉnh thì làm ơn ghi cre giúp mình với ạ .~ lưu ý: kịch bản cực kì xàm và nhạt như nước ốc :(
Đầu thu, từng tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng học sạch sẽ.Chu Noãn ngồi trước đàn piano, hai tay nhảy múa trên phím đàn, tại chỗ ngồi, các bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn, nhìn cô không chớp mắt.Khúc nhạc kết thúc, Chu Noãn dừng lại rời khỏi đàn, nhìn các bạn nhỏ, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Có hay không?""Hay ạ!" Bọn nhỏ ngây thơ đồng thanh trả lời.Một cậu bé có đôi mắt to, giơ tay lên, hô: "Cô giáo Chu ơi!""Ơi? Sao vậy em." Chu Noãn nhìn cậu bé hỏiCậu bé từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Chu Noãn, kéo tay cô, để thuận tiện nghe cậu bé nói, Chu Noãn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé.Sắc mặt cậu bé có phần trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi.Chu Noãn thấy sắc mặt cậu bé không được tốt, đưa tay lên sờ trán em, nóng hầm hập, cô vội hỏi: "Vương Tử Khiêm, em có chỗ nào không thoải mái sao, nói cho cô Chu biết.""Em khó chịu...... Chỗ nào cũng khó chịu......" Cậu bé cúi đầu nóiChu Noãn thấy thế vội vàng ôm lấy cậu bé, nhìn các bạn nhỏ khác trong lớp nói: "Các em, bạn Vương Tử Khiêm có thể đã bị bệnh, cô giáo Chu dẫn bạn ấy đi gặp bác sĩ, các em ngoan ngoãn ngồi chờ một lát, có được không?"Các bạn nhỏ nhu thuận gật đầu, nói: "Được ạ~"Đi ra khỏi lớp, Chu Noãn lo lắng, chạy chậm đến cửa lớp bên cạnh, vẫy tay với thầy Trương bên trong, nhỏ giọng nói: "Thầy Trương."Trương Tuần nhìn thấy là Chu Noãn, đi tới, thấy cậu bé trong lòng cô, hỏi: "Vương Tử Khiêm bị sao vậy?""Chưa rõ lắm, vào học vẫn còn khỏe, vừa rồi mới nói với tôi là khó chịu, tôi sờ vào trán cậu bé, có vẻ phát số