Text fic. :D của một đứa dở hơi cám lợn viết ra để xả stress khi bị bài (tập) vật.Nguồn ảnh: pinterest + twitterUpdate khá đều đặn....
Đọc khắc biết, mấy tập đầu ko hay lắm, mong các bạn ủng hộ. Càng về sau, mình sẽ cố viết hay hơn. Đây là lần đầu tiên mình viết chuyện, nếu hay cho mình xin bình chọn để mình có động lực hơn để viết ạ.
Liên - một cô gái nông thôn , lần đầu bỡ ngỡ bước chân lên thị thành tìm người chồng , chị phát hiện ra bí mật . Đau khổ , chị gặp một người lạ -người giúp chị hiểu ra nhiều điều "...............Nhân gian cũng chỉ một cõi trăm năm "
Vietnam chỉ là một trong vô số các Quốc Kỳ từng tồn tại. Cậu ta ghét cay ghét đắng cuộc sống này, nhưng đó chỉ là khi cậu không còn ai bên cạnh. Cậu vốn dĩ không thích nó, nhưng không có lí do gì để rời bỏ cả. Chí ít thì cậu còn hai người em và bốn người con, cùng mọi người bên cạnh. Có lẽ là cậu già rồi, nên những người từng ở bên, cậu bất giác quá nhớ họ mà thôi.
Biết bao thời gian trôi đi, ai cũng phải trưởng thành. Xin cảm ơn thanh xuân đã mang đến những điều tốt đẹp nhất. Cảm ơn
Bé Taetae đón thêm bạn mới năm bé 2 tuổi rưỡiBé Kookie từ khi sinh ra đã luôn nhìn thấy anh TaetaeBé Kookie buồn, bé Kookie khóc, bé Kookie vui, anh Taetae luôn ở bên béBé Kookie rất thương anh Taetae nha!Bộ truyện đầu tay của Dừa, mong các reader đón nhận! KamsaBìa truyện by: @blackpink0307 [MO]_TeamSL
ở đây chỉ có kịch bản của tui thôi ai muốn đem đi viết truyện hoàn chỉnh thì làm ơn ghi cre giúp mình với ạ .~ lưu ý: kịch bản cực kì xàm và nhạt như nước ốc :(
Đầu thu, từng tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng học sạch sẽ.Chu Noãn ngồi trước đàn piano, hai tay nhảy múa trên phím đàn, tại chỗ ngồi, các bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn, nhìn cô không chớp mắt.Khúc nhạc kết thúc, Chu Noãn dừng lại rời khỏi đàn, nhìn các bạn nhỏ, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Có hay không?""Hay ạ!" Bọn nhỏ ngây thơ đồng thanh trả lời.Một cậu bé có đôi mắt to, giơ tay lên, hô: "Cô giáo Chu ơi!""Ơi? Sao vậy em." Chu Noãn nhìn cậu bé hỏiCậu bé từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Chu Noãn, kéo tay cô, để thuận tiện nghe cậu bé nói, Chu Noãn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé.Sắc mặt cậu bé có phần trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi.Chu Noãn thấy sắc mặt cậu bé không được tốt, đưa tay lên sờ trán em, nóng hầm hập, cô vội hỏi: "Vương Tử Khiêm, em có chỗ nào không thoải mái sao, nói cho cô Chu biết.""Em khó chịu...... Chỗ nào cũng khó chịu......" Cậu bé cúi đầu nóiChu Noãn thấy thế vội vàng ôm lấy cậu bé, nhìn các bạn nhỏ khác trong lớp nói: "Các em, bạn Vương Tử Khiêm có thể đã bị bệnh, cô giáo Chu dẫn bạn ấy đi gặp bác sĩ, các em ngoan ngoãn ngồi chờ một lát, có được không?"Các bạn nhỏ nhu thuận gật đầu, nói: "Được ạ~"Đi ra khỏi lớp, Chu Noãn lo lắng, chạy chậm đến cửa lớp bên cạnh, vẫy tay với thầy Trương bên trong, nhỏ giọng nói: "Thầy Trương."Trương Tuần nhìn thấy là Chu Noãn, đi tới, thấy cậu bé trong lòng cô, hỏi: "Vương Tử Khiêm bị sao vậy?""Chưa rõ lắm, vào học vẫn còn khỏe, vừa rồi mới nói với tôi là khó chịu, tôi sờ vào trán cậu bé, có vẻ phát số
Thâm tâm mong rằng, mùa xuân sau này, thức giấc có nhau 🌻THIỀU HOA THIÊN CẢM🌻 Hừng đông xuyên khẽ lá, hé mắt đón ánh maiNguyên Thánh Thiên Cảm hoàng hậu x Trần Thánh Tông Nàng là Trần Thị Thiều, con gái của Trần Liễu- tội thần làm phản vì em cướp vợ nhưng bất thành. Từ đó, mối thù giữa cha nàng với Thái Tông-Trần Cảnh và Trần Thủ Độ ngày càng sâu đậm. Trên nàng còn có người anh tên Trần Quốc Tuấn, vì mối thù giữ dòng chính và dòng thứ, Tuấn không thể lấy người con gái mình yêu thương nên đành phải cướp dâu để tìm đến hạnh phúc. Lấy anh làm gương, nàng cũng quyết trao cả cuộc đời mình cho Thánh Tông-Trần Hoảng để giành lấy hạnh phúc. Mọi chuyện trót lọt, nàng được phong hậu, hạnh phúc bên người mình yêu thương. "Chỉ mong nàng an yên một đời Bao vất vả, cứ mặc cho ta" Tưởng chừng hạnh phúc mãi mãi, đến khi vào cung cấm nàng mới tỉnh giấc mộng xuân. Bao mưu kế hiểm độc đổ lên người nàng, làm nàng chẳng ngon giấc một đêm. Nàng đành phải đứng lên đấu tranh, giành lại hạnh phúc vốn thuộc về mình. Không chỉ riêng nàng, phía sau lưng nàng còn có Trần Hoảng vẫn luôn chống đỡ, vẫn luôn đấu tranh với nàng để lấy lại hạnh phúc. Trôi qua bao thăng trầm, bao người xuất hiện, bấy người ra đi. Tất cả chỉ còn lại là kỉ niệm, dù xấu, dù đẹp, tất cả đều rơi vào khoảng lặng trái tim, chẳng thể phai mờ, để nàng nhớ mãi những tình cảm tươi trẻ ngọt ngào "Chỉ mong gặp nhau vì duyên, chẳng phải vì nợ"🌻tác giả: Trầm Mạt Hi🌻tình trạng: chưa hoàn thành(Lưu ý