[Ngoại truyện] Chương 205: Ngọc bội (5)

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...................................................

"Không cho đi..." Lương Diệp vất vả lật người, đứng dậy lảo đảo đi tới chỗ Vương Điền, nói với ánh mắt hung hiểm: "Trẫm đã cho ngươi đi chưa?"

Vương Điền xoay khớp cổ, liếm máu của Lương Diệp đang dính trên răng nanh mình với điệu bộ chưa đã ghiền. Y kiên nhẫn chờ hắn tới trước mặt rồi rủ hàng mi, cười vươn tay về phía hắn.

Lương Diệp duỗi tay bắt lấy y chẳng chút đắn đo. Trên thực tế, tư thế ấy giống đang vồ đối phương vào lòng hơn. Thế nhưng, ngay khi sắp chạm được vào đầu ngón tay Vương Điền, thanh niên với khuôn mặt mờ ảo bỗng chốc tan biến.

Cánh tay vòng vào nhau theo quán tính, ôm phải không khí.

Lương Diệp đờ đẫn nhìn rừng cây tối tăm sầm sì xung quanh và những ánh lửa nhảy nhót đằng xa, ngã xuống đất.

"Vinh Minh! Vinh Minh!" Giọng Thân Nguyệt Lệ vọng tới từ xa: "Người đâu, mau ra tìm xem."

Mí mắt Lương Diệp dần trĩu nặng. Ở nơi không ai thấy, mây tía đã mờ nhạt đến sắp vô hình quanh cơ thể thiếu niên đế vương một lần nữa dày đặc trở lại. Vậy nhưng vẻ mặt hắn nhanh chóng trở nên suy sụp, dáng vẻ sắp lâm bệnh nguy kịch tới nơi.

Thân Nguyệt Lệ nhìn thiếu niên toát ra khí thế rét lạnh, bất chấp dìu hắn dậy: "Vinh Minh? Vinh Minh ơi?"

Thiếu niên đã nhắm mắt ngất lịm. Quần áo vừa thay xong như bị móng vuốt sắc nhọn nào đó cào rách tươm, nhất là phần ngực áo bị xé toạc quá nửa, để lộ vết cắn tím đen, trên cổ cũng kín đặc vết thương xanh đen, thanh nẹp tại bả vai bị đập nát bấy, hai cổ tay mềm oặt buông thõng. Điệu bộ hít vào thì ít thở ra thì nhiều, như thể sắp chết thảm vì bị tra tấn đến nơi.

"Người đâu! Mau tới! Gọi người qua đây! Y quan!!!" Thân Nguyệt Lệ cúi đầu dò xét hơi thở của hắn, lớn tiếng gọi người. Chẳng mấy chốc, đã có người giơ đuốc tiến vào rừng, khiêng thiếu niên sắp lạnh cóng thành tảng băng về nơi đóng trại.

Khi đi theo sau, Thân Nguyệt Lệ sơ ý giẫm phải thứ gì đó, cúi xuống nhặt lên thì phát hiện đó là một chiếc ngọc bội. Nàng nhìn thoáng qua Lương Diệp đã hôn mê sâu, hỏi: "Này, đây là đồ của ngươi à?"

Lương Diệp im lìm.

"Không nói gì tức là cho ta nhé?" Thân Nguyệt Lệ chọc khuôn mặt xanh xao của hắn, hí hửng nói: "Để làm tín vật đính ước đi, ngươi không phản đối thì ta coi như ngươi đã đồng ý."

Tiêu Ngọc Đường bên cạnh không khỏi trợn trắng mắt: "Công chúa à, tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, e thẹn chút đi. Đống tín vật đính ước ngươi cô cướp được sắp chất đầy cả căn phòng rồi."

"Mặc kệ, bổn cung nhặt được thì nó là của bổn cung." Thân Nguyệt Lệ khẽ "Hừ" một tiếng, tung hứng ngọc bội rồi cất vào tay áo: "Biết đâu sau này còn đem đến lợi lộc, ngươi biết gì chứ."

"Hờ." Tiêu Ngọc Đường cười lạnh lùng, phất tay áo bỏ đi.

Vương Điền không vui ra mặt nhìn chằm chặp những người đang ba chân bốn cẳng động chạm vào cơ thể Lương Diệp, song không định xuất hiện.

Y rủ hàng mi quan sát thân xác được khâu vá ráp lại của mình. Đáng lý với năng lực hiện giờ, y hoàn toàn có thể sở hữu thân xác giống hệt người sống. Tuy nhiên trước đây, do hồn phách của y vỡ tan tành nên qua ngần ấy năm vẫn chỉ tới được trình độ này.

Xấu chết đi được.

Y vặn cổ, vươn tay sờ, chỉ sờ được một tay đầy máu xanh đen tỏa ra thứ mùi nồng nặc.

Cũng chẳng thơm tho gì.

Khí đen u oán quanh thân dày thêm. Y nhấc tay, liếm láp chỗ máu của Lương Diệp dính tại ngón tay, mãn nguyện híp mắt.

Mới quấn lấy có hai ngày đã sống dở chết dở thế rồi, yếu rệt.

Hay là... chuyển kiếp làm người lần nữa nhỉ?

Không tiện, còn quên sạch. Cặp mắt đỏ tươi của Vương Điền hơi bứt rứt. Con người yếu quá.

Nhưng muốn chơi với Lương Diệp cho ra trò cơ.

Quay về làm người, chơi chán Lương Diệp thì giết rồi thay thế, lột da treo ở đầu giường, ngắm nhìn mỗi sáng thức dậy.

Vương Điền rất hài lòng với ý tưởng này. Tốt nhất hãy cứ chờ Lương Diệp lớn thêm chút đã, đến lúc đó chắc chắn sẽ còn vui hơn.

Y háo hức không chờ nổi bay lên, quấn riết lấy Lương Diệp đã chết ngất vài vòng, mới tan biến hẳn một cách miễn cưỡng.

"Công chúa ơi! Hắn tắt thở rồi!"

"Y quan!"

Còn việc Lương Diệp sẽ ra sao khi tỉnh lại thì không nằm trong phạm vi suy tính của y.

Vương Điền lúc ấy nào ngờ, do y quấn lấy Lương Diệp lúc Phong Sương Lạc đang hoành hành nên kể từ đấy, hắn bắt đầu lâm bệnh dai dẳng. Mỗi lần chất độc toát ra, toàn bộ chỗ âm khí sót trong cơ thể hắn lại bị giục ra hết, toàn thân lạnh lẽo tựa tảng băng. Dĩ nhiên, y cũng chẳng thể ngờ được bản thân mình còn phải cam chịu vất vả làm lò sưởi...

Chắc là nhân quả báo ứng cả đây mà.

*

Đèn treo sáng ngời soi tỏ từng sợi lông mi của Vương Điền. Lương Diệp đè trên người anh không kìm lòng được, liếm một phát: "Nói mau."

Vương Điền vỗ cái độp lên má hắn, chớp mạnh hàng mi ướt sũng: "Ngươi họ chó hay sao mà cái đếch gì cũng liếm được thế!?"

"Nói! Rốt cuộc ngọc bội của trẫm bị mất kiểu gì?" Lương Diệp ôm khư khư anh, nhe răng chực cắn cổ anh.

"Ta nói." Vương Điền giữ chặt cằm hắn, hồi tưởng lại: "Trước khi chuyển kiếp, ta từng quay về một chuyến để đánh tiếng sơ qua với ngươi. Trong lúc chúng ta nô đùa với nhau, ngươi sơ suất làm rơi ngọc bội, bị Thân Nguyệt Lệ nhặt đi mất... ừm."

"Thật sao?" Lương Diệp ngờ vực nhìn anh không rời: "Sao trẫm chẳng nhớ tẹo nào vậy?"

"Phong Sương Lạc cực độc, ngươi nhớ nổi mới là lạ." Vương Điền vui vẻ nói: "Ta nhớ là đủ rồi."

"Nói dối." Lương Diệp híp mắt: "Ban nãy ngươi còn nói muốn bóp chết nhãi ranh trẫm đây. Ngươi mà chịu nô đùa với ta sao?"

"... Ha ha." Vương Điền bị hắn chèn ép cho hơi khó thở, cười gượng hai tiếng: "Ta nói hồi nào? Ta nói bao giờ. Bệ hạ à, ngươi nói năng hợp lý chút đi."

Lương Diệp ngoàm luôn cổ anh.

Vương Điền vươn tay túm lấy mái tóc dài của hắn, luồn ngón tay vào giữa những lọn tóc, vừa khuyên nhủ, vừa dỗ dành: "Cắt tóc đi được không? Cắt rồi sẽ giống ta như đúc. Cắt đi thôi."

Lương Diệp liếm láp dấu răng đều tăm tắp tại cổ anh, nhếch môi cười: "Không cắt, trừ khi ngươi thật thà với trẫm."

"Chậc." Vương Điền quấn lọn tóc quanh ngón tay, kéo vài bận.

Lương Diệp cúi người, nhìn anh với ánh mắt khó lường, lọn tóc rơi vào mặt anh: "Mặc dù trẫm quên hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày Phong Sương Lạc hoành hành... nhưng trẫm vẫn nhớ những chuyện xảy ra sau đó."

Chân mày Vương Điền khẽ động đậy. Anh há miệng, ngậm lấy lọn tóc dài bên môi: "Hửm?"

"Sư phụ... tốn vài ngày trời mới cứu được ta tỉnh lại, bị chọc giận đến đen sì mặt." Lương Diệp nhớ lại vẫn sợ hãi không thôi, hầm hầm mặt kể: "Sư phụ mắng ta mới ngần ấy tuổi đã chẳng ra thể thống gì, tinh khí hao tổn sạch ráo..."

Mặt mày Lương Diệp hơi méo xẹo: "Hồi ấy trẫm nghe không hiểu, ngoan ngoãn quỳ úp mặt vào tường kiểm điểm ba ngày liền."

Thực chất hắn nào nhớ mình đã làm gì. Có điều trong khoảng thời gian ấy đúng là làm chi cũng uể oải, luyện công thì chân bước lâng lâng. Tiêu Xuân Hòa còn cười thần bí hỏi có phải hắn bị quỷ nữ hút tinh khí con người nào đó quấn lấy không.

Hắn bán tín bán nghi. Bởi lúc đó tại cổ và người ngợm có rất nhiều dấu răng xanh đen thật. Tuy nhiên về sau uống nhiều canh Bạch Ngọc quá, hắn đã nhanh chóng quẳng nốt nhạc đệm này ra sau đầu. Bây giờ Vương Điền không nhắc tới thì hắn cũng chẳng nhớ lại nữa.

"Nô đùa với trẫm thành cỡ đó?" Lương Diệp ấn cổ tay của anh lên đỉnh đầu: "Sư phụ nói cổ tay trẫm bị bẻ gãy luôn, xương vai phải suýt vỡ tanh bành."

Vương Điền đáp một cách đứng đắn: "Chắc sau đó ngươi gặp thêm thứ gì, chứ sao ta nỡ làm vậy với ngươi."

Lương Diệp híp mắt.

"Vả lại toàn là chuyện cũ năm xưa, sớm đã không còn lật lại được rồi." Vương Điền lườm hắn đầy hợp lý: "Cút xuống đi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa ước lượng được mình nặng thế nào sao?"

Lương Diệp cúi đầu cọ chóp mũi anh, khẳng định chắc nịch: "Ngươi bắt nạt trẫm là cái chắc."

"Cái đó thì không, thật." Vương Điền điềm nhiên đáp: "Bớt nghe sư thúc nói linh tinh."

Cùng lắm anh chỉ cảm thấy không thể đến một chuyến uổng công nên quấn thêm vài phát... rồi bòn rút bớt chút xíu tinh khí thôi.

Vương Điền nhấc tay vuốt ve lồng ngực hắn, cười nói: "Cho ta một đồng xu đi, Lương Diệp."

"Không cho." Lương Diệp cười khẩy: "Đến tiền tiêu vặt ngươi còn chẳng cho ta."

"... Ta cho ngươi rồi mà." Vương Điền nói.

"Không biết dùng." Lương Diệp luôn thể hiện ra được sự cố chấp của một người cổ đại tại những khía cạnh Vương Điền không tài nào lường trước: "Trẫm cần vàng bạc và tiền mặt, chất đầy tầng hầm, quẳng hết đống xương xẩu đó của ngươi đi."

"Ta có thể cho ngươi tầng hầm khác." Vương Điền định bụng cãi lý với hắn.

"Không. Xương của trẫm đẹp hơn đống đó nhiều." Lương Diệp độc đoán chối từ: "Lấp đầy bằng tiền cho trẫm."

Vương Điền do dự một lát. So với Lương Diệp, đúng là chỗ tiêu bản và xương cốt đó hơi tẻ ngắt thật: "Được, lấp đầy cho ngươi."

Bấy giờ, Lương Diệp mới tạm hài lòng, rời khỏi người anh, đứng dậy về phòng ngủ. Vương Điền vốn định theo lên nhưng lại hơi chột dạ, đành hắng giọng nhặt laptop dưới đất lên, tiếp tục xử lý sự vụ công ty.

Vừa mới nhìn đoạn đầu, laptop đã lại bị ai đó ngang ngược gập lại.

"..." Vương Điền ngẩng khuôn mặt đanh ra lên, sầm sì nói: "Ngươi mà dám hất máy tính của ta nữa thì ta sẽ... đây là cái gì?"

"Đồng xu." Lương Diệp quẳng cái máy tính khiến người ta thấy ghét kia xuống đất rồi đá vào gầm sô pha. Hắn ngồi xếp bằng trên sô pha, háo hức khua khoắng trước mặt Vương Điền: "Ban nãy chẳng phải ngươi đòi trẫm cho sao?"

Đồng xu sáng loáng trông hơi quen mắt. Vương Điền cầm lấy ngắm nghía kỹ lưỡng: "Ngươi mang cả hai đồng xu kia tới đây?"

"Không phải hai đồng của chúng ta." Lương Diệp đắc chí nói: "Ngươi còn nhớ hồi trước khi dẫn ngươi ra ngoài cung, trẫm có mượn một đồng xu sư phụ cho đi mua đèn hoa không?"

"Dĩ nhiên là nhớ." Vương Điền cầm đồng xu, ngồi thẳng người: "Một đèn hoa giá ba đồng, đắt cắt cổ mà ngươi vẫn khăng khăng muốn mua."

"Trẫm vui." Lương Diệp đắc chí nói: "Rõ ràng ngươi cũng rất vui."

"Cũng tạm." Vương Điền cầm đồng xu kia lật qua lật lại xem xét: "Ngươi còn nói sư phụ đưa nó cho ngươi học xem bói. Miệng toàn tuôn lời giả dối."

Tuy nhiên ngẫm kỹ, đồng xu trước đây y mong mà chẳng được cuối cùng lại bị Lương Diệp tiện tay cầm đi mua đèn hoa cho mình, trái lại cũng như... trăm sông đổ về một biển.

"Sao lại về tay ngươi rồi?" Vương Điền hơi tò mò.

"Ngươi có nhớ đợt trước về Đại Đô, chúng ta tình cờ gặp công tử nhỏ nhà họ Phùng ra ngoài thành thắp hương không?" Lương Diệp hỏi anh.

Tất nhiên Vương Điền nhớ. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, ra vẻ ta đây, đụng trúng người bán hàng rong còn phải rắc tiền xu bạc vụn đầy người người ta để sỉ nhục ấy đến giờ vẫn khiến anh nhíu mày khi nhớ lại.

"Lúc đó Hạng Mộng tới nhặt đồ giúp rồi mua một túi bánh hấp về." Vương Điền nói: "Nhân đậu nhuyễn."

"Ừ." Lương Diệp búng đồng xu kia vài phát: "Sư phụ đánh dấu vào cả ba đồng xu. Hạng Mộng nhận ra nên đổi với người bán hàng rong kia, về sau trích thời gian đi đưa cho trẫm, trẫm mới ném vào túi tay áo của ngươi. Ngươi cũng chẳng hề phát hiện."

"... Bảo sao ta cứ thấy càng ngày càng nặng." Vương Điền nghiêm túc nói: "Ngươi toàn lén bỏ thêm đồ linh tinh vào túi tay áo của ta."

Lương Diệp cười rạng rỡ, vươn tay vỗ đồng xu vào lòng bàn tay anh, mười ngón đan xen.

"Cho ngươi đồng xu đấy."

Trên thế giới này có muôn vàn sự trùng hợp xuôi theo lòng người, chỉ tình cờ gặp một cũng được coi như may mắn ba đời.

Bình luận